“Thiếu gỗ, đi chặt thêm đi.”
“Huyết Phong, đệ làm gãy cây cưa này rồi, nhẹ tay một chút không được à?”
“Đại Cathay, lửa, lửa của ngươi.
Tuyết Tuyết mau ra dập lửa.
Cái thằng chết tiệt này không kiểm soát được ma lực trong người à?”
“Thằng Tí Hai Ngón trốn đâu nữa rồi? Kêu đi bắt cá, nửa ngày trời không thấy đâu.”
“Lưu Béo, đệ có thể làm một mình được không? Ta mệt mỏi với mấy đứa này lắm rồi...”
“Ông chủ Quân, đừng bỏ cuộc.” – Chu Liên vỗ vai Ma Tùng Quân an ủi.
Sau một ngày mệt nhọc, đến sáng sớm ngày hôm sau Lưu Béo cũng đóng xong được một con thuyền gỗ lớn.
Bất quá nó chở được bao nhiêu người thì chả biết được, trước tiên cứ bỏ đá lên và hạ thủy để xem trước.
Bốn năm người hợp sức lại vác con thuyền ra sông, để cho an toàn, Ma Tùng Quân còn sai cả Tí Hai Ngón dùng ma thuật hệ Phong đỡ lấy thuyền khi nó hạ thủy.
Tiếp đó lại dùng đá xung quanh chất lên thuyền để xem tải trọng của nó.
Cảm thấy ổn áp, Ma Tùng Quân cho bỏ đá xuống, rồi để con Tiểu Bối lên trước.
Tiếp đó là con Meo, con Gâu và Chu Liên.
Sau đó mới leo lên thuyền cùng với Đại Cathay đi qua sông trước.
Chuyến đầu thử vận chuyển xem có trục trặc gì không, có chết thì mấy con động vật kia vẫn bơi vào được nên không sao.
Thuyền thì đúng là tốt thật, nhưng là thuyền chèo bằng tay, con sông này lại khá rộng.
Bờ sông bên này qua bờ sông bên kia mất cả cây số lận.
“Tóc tóc...”
Tiếng chèo thuyền vang lên dần đều, Ma Tùng Quân chèo được một nửa thì đưa nó cho Đại Cathay.
Đợi quá lâu không thấy Đại Cathay tiếp tay chèo, thấy lạ Ma Tùng Quân liền vỗ vai hắn.
“Có chuyện gì thế?” – Ma Tùng Quân thấy Đại Cathay thất thần liền hỏi.
“Ca...!hay chúng ta đổi thuyền đi?” – Đại Cathay chỉ tay về một phía nói.
“Gì nữa?”
Nhìn theo ngón tay chỉ của Đại Cathay, Ma Tùng Quân thấy được gần bên sông lấp ló một cái chấm nhỏ gì đó.
Dần dần chấm nhỏ đó lớn lên, đó là một con thuyền gỗ lớn.
Đủ sức để chở một lúc mười mấy người, con thuyền ấy được một lão già đội nón lá chèo.
Lão ta dùng một cây tre dài để đẩy, thay vì dùng mái chèo như thuyền của Ma Tùng Quân.
“Các ngươi là ai? Tính dành mối làm ăn với lão nông ta ư? Đám thanh niên trai tráng các người, đúng là thất đức.
Ta già cả, ốm yếu thế này còn bị các ngươi tranh giành con sông này.”
Bấy giờ lão già trên thuyền kia không ngừng mắng mỏ đám người Ma Tùng Quân, khiến cho sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại.
“Cẩn thận đấy, coi chừng chìm xuồng, chết ra đó ta không vớt đâu!” – Lão bồi thêm một câu.
Lời lão vừa dứt, đột nhiên vang lên một tiếng rắc.
Ma Tùng Quân cảm thấy chân mình ươn ướt, nước không biết ở đâu tràn vào.
Hắn nhìn khắp thuyền, thì phát hiện ra lỗ thủng ngay chân của con gấu Tiểu Bối.
Sắc mặt Ma Tùng Quân và Đại Cathay đen lại, con thuyền cứ thế mà chìm xuống từ từ, con Gâu không hiểu chuyện sủa lên inh ỏi trông rất vui mừng.
Con Meo thì trực tiếp nhảy lên đầu con Tiểu Bối đứng.
Một hồi sau, trên con thuyền lớn của lão khọm mắng người ban nãy kia.
Ma Tùng Quân, Đại Cathay và mấy con động vật ngồi im một góc không nói gì.
Cả người cả thú đều ướt như chuột lột.
Chỉ trừ con Meo, bằng một cách thần kì nào đó, nó chỉ bị ướt một chút xíu lông đuôi.
À không, đuôi nó ướt là do nó tự liếm.
“Ai da, lão phu cứ ngỡ các ngươi tranh mối làm ăn với lão phu.
Các ngươi muốn sang sông, thì đợi đến sáng là có lão phu, việc gì phải đóng xuồng không đảm bảo chất lượng thế kia?”
“Thấy các ngươi đáng thương, lão phu giảm giá cho một nửa.
Chậc chậc, thanh niên ngày nay, tiếc có tí tiền sang sông mà đóng hẳn chiếc xuồng làm chi.”
Lão thuyền phu không ngừng lải nhải bên tai Ma Tùng Quân, khiến cho mặt mũi hắn mỗi lúc một đen hơn.
Nguyên ngày hôm qua đóng thuyền, không thấy lão khọm này đâu, tự dưng hôm nay xuất hiện.
Chuyện ngang ngược như thế, ai mà đỡ được?
Hỏi ra mới biết, cứ hai ngày lão sang sông một lần.
Đợi đến chiều nếu không có ai liền về lại sông bên kia.
Do ít khách, nên phải đi cách hai ngày một lần.
Bất quá lão ta như có hiềm khích với Ma Tùng Quân, cứ lải nhải suốt.
Ma Tùng Quân mặc kệ, lão có thuyền sang sông, lão là nhất, lão nói gì cũng đúng.
Hắn không dám cãi lại, cãi lại có nước cả đám tự bơi sang sông.
Còn tự đóng thuyền, đến bao giờ mới sang được bên kia sông? Lão thuyền phu bấy giờ đón luôn cả mấy người Huyết Phong còn lại lên thuyền sau đó sang sông luôn một thể.
Khi gần qua đến bên kia sông, Ma Tùng Quân chợt phát hiện ra con Goblin Chu Liên không ở trên thuyền.
Hắn im lặng dùng hệ thống tìm kiếm nhưng không thấy nó trên thuyền thật, bản thân nhớ lại lúc thuyền nhỏ của hắn chìm xuống, con Goblin đó đã không thấy đâu.
Đúng lúc này, hình ảnh con Goblin len lén bơi sang bên kia sông khiến cho Ma Tùng Quân cạn lời, nhưng rất nhanh sau đó Ma Tùng Quân lại thấy kì lạ.
Chu Liên có vẻ như rất sợ hãi, nó thà bơi qua kia sông chứ không muốn leo lên chiếc thuyền này.
Khoan đã, Phiền Bỏ Mẹ có thể dò tìm mà, không thể nào nó không biết có thuyền bên kia sông? Trừ phi nó cố tình giấu?
Vừa nghĩ như thế trong đầu, Ma Tùng Quân còn chưa kịp hỏi thì âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu hắn:
[Túc chủ cẩn thận, Phiền Bỏ Mẹ chưa từng thấy qua chiếc thuyền này.
Bên kia sông cũng không có con người sinh sống.
Làng gần nhất cách túc chủ hơn 500km, trấn gần nhất cách túc chủ 734km.]
Lời định nói ra, Ma Tùng Quân lại phải nuốt ngược lại