“Ha ha ha ha...!Ma huynh đệ đúng là Ma huynh đệ.
Ngay từ đầu ta nhìn thấy ngươi, ta đoán rằng ngươi là kẻ không chịu thiệt thòi.
Ngươi thậm chí chẳng lo lắng khi đang ở trong địa bàn của ta.”
Viên Tôn đột nhiên cười phá lên một tiếng, sau đó hắn nghiêm mắt nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, với ánh mắt uy nghiêm, tỏ ra bản thân chính là kẻ bề trên.
Như thể hắn muốn dùng khí tức đế vương của mình để đề một kẻ thường dân tầm thường như Ma Tùng Quân xuống dưới chân.
“Người chúng ta cần, chỉ có Huyết Phong, không phải các ngươi!!!” – Viên Tôn hừ một tiếng.
Tiếng hừ đó của hắn, tỏa ra luồng khí tức áp chế khủng bố, đè thẳng lên nhóm người Ma Tùng Quân.
Nhưng Ma Tùng Quân lại chẳng cảm giác được gì ngoài cơn gió lớn, có vẻ như nó tới từ cơ thể Viên Tôn, gió cứ thế phà mặt hắn đến méo cả mỏ.
Hắn nhìn sang Huyết Phong cũng thấy thằng bé rất bình thường.
Bất quá những người còn lại trong đội đều không chịu được mà nằm vật xuống, ôm chặt lồng ngực, hô hấp trở nên gấp gáp.
Trông bọn họ như đang thiếu không khí đến nơi.
Thằng khỉ vua đấy, đang cố tỏ vẻ cái gì ở đây thế?
[Tính năng mô phỏng khí thế đã sẵn sàng.
Túc chủ có sử dụng luôn không?]
“Đang lúc quan trọng, đừng nháo!” – Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
Bấy giờ hắn âm thầm triệu hồi ra hàng nóng, mấy khẩu súng phóng lựu đã được sẵn sàng.
Dám ức hiếp người của hắn, hắn đánh boom nát cái cung điện này cho bõ ghét.
[Tính năng khí thế sẽ giúp túc chủ tránh khỏi tranh đấu.
Kiến nghị túc chủ nên sử dụng nó.
Sẽ tiêu hao Tích Điểm Cảm Xúc, nếu túc chủ không sử dụng.
Một cuộc chiến nổ ra với khả năng cao chúng ta sẽ thua.]
“Vậy à? Thử đi.” – Ma Tùng Quân cắn răng, gật đầu đồng ý.
Hắn không nghĩ nhiều được.
Trong trường hợp này chỉ có thể tin tưởng Phiền Bỏ Mẹ.
Lời hắn vừa dứt, xung quanh cơ thể hắn đột nhiên nổi gió lên, đẩy ngược lại cơn gió khủng bố phát ra từ Viên Tôn.
Lúc này toàn bộ cung điện như nổ tung, một thân ảnh đen, như ma như quỷ hiện ra sau lưng Ma Tùng Quân.
Có thể thấy được đó là bóng của một người phụ nữ.
“Rắc rắc rắc...” – Một chuỗi âm thanh cất lên.
Vô số vết nứt xuất hiện, lấy Ma Tùng Quân từ trung tâm mà kéo ra khắp cả cung điện.
Những vết nứt chi chít còn hơn cả mạng nhện, chúng dày đặc như khu rừng dây leo.
Cái bóng sau lưng Ma Tùng Quân theo đó cũng lớn dần lên.
Nó cao lớn đến độ, đỉnh đầu chạm cả trần cung điện.
Nhiệt độ xung quanh giảm đi mất vài độ, khiến cho Viên Tôn đang ngồi thẳng người cũng phải hơi gập xuống.
Vẫn chưa dừng ở đó, nếu Ma Tùng Quân có thể thấy được bên ngoài, chắc chắn hắn sẽ không tin vào mắt mình.
Bấy giờ bầu trời đang dần chuyển thành màu đen đầy u ám, không gian ngập tràn mùi vị của cái chết và tai ương.
Hàng vạn con khỉ, đang nằm sấp xuống mặt đất vì sợ hãi.
Tất cả chúng đều hướng về phía cung điện để khấn vái không ngừng, chúng lẩm bẩm rằng đừng giáng tai họa xuống đầu của chúng.
Trên ngai vàng, Viên Tôn gục xuống, cơ thể của hắn run lên bần bật để chống đỡ lại uy áp tỏa ra từ Ma Tùng Quân.
Ánh mắt mang theo một kẻ kinh hoảng không thể tin được để ngước nhìn Ma Tùng Quân.
Đúng, là để ngước nhìn, dù cho gã có cao hơn đi chăng nữa, gã cũng phải ngước nhìn hắn.
“Ma huynh đệ, chúng ta sai rồi.
Ngươi nể tình Huyết Phong, giơ cao đánh khẽ được không?”
Lúc này Viên Thừa Ân lao tới cúi mình trước Ma Tùng Quân, xin hắn dừng lại.
Vốn Ma Tùng Quân không hiểu chuyện gì, người hắn chỉ nổi gió lên thôi, tại sao lại khiến cho lão Viên Thừa Ân kia sợ hãi như thế? Còn cả Viên Tôn, hắn ta dường như cũng nhìn hắn bằng ánh mắt sợ sệt.
“Quân ca...!có thứ gì đó khủng khiếp lắm ở đằng sau ca kìa.” – Huyết Phong lắp bắp nói.
“Hử? Có gì đâu?
Vừa lúc Ma Tùng Quân quay đầu lại, cái bóng sau lưng hắn đột nhiên biến mất.
Uy áp bức bách cũng theo đó mà tan, các cư dân khỉ như thoát khỏi đại nạn.
Ở bên ngoài, chúng không ngừng dập đầu khấn vái về phía này để tỏ lòng thành kính.
“Hình như là Ngọc Huyền tỷ tỷ...!vừa nãy, đệ thấy bóng của tỷ ấy.” – Huyết Phong lắp bắp nói.
Ngoại trừ Ma Tùng Quân và hai chị em Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết ra.
Tất cả những người còn lại đều bị áp chế bởi uy áp khủng bố đầy quỷ dị của Ma Tùng Quân, phải chăng người cùng phe hắn thì chỉ bị ảnh hưởng đôi chút.
Ai nấy đều hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ duy nhất có một mình Ma Tùng Quân không hiểu là đã xảy ra cái khỉ gì.
Không còn cách nào khác, Ma Tùng Quân đành âm thầm hỏi Phiền Bỏ Mẹ, mong nó sẽ trả lời được câu hỏi của mình.
[Túc chủ biết vì sao con thỏ lại sợ con sư tử không?]
“Hỏi thừa, tất nhiên là sợ bị ăn thịt rồi.” – Ma Tùng Quân nói trong đầu.
[Nhưng con thỏ lần đầu gặp con sư tử, nó cũng sợ con sư tử là vì sao?]
“Mày không nghe câu nhát như thỏ à? Là vì nó nhát.
Này, nói vấn đề chính đi, bớt hỏi thừa lại.”
[Túc chủ đúng là...!không thể giải thích cho túc chủ theo lẽ thường được.
Túc chủ giống như cáo mượn oai hùm đấy.]
“À cái này tao hiểu, mà tao mượn oai của ai?” – Ma Tùng Quân nói.
[Của Hắc Y Nương Tử - Ngọc Huyền!]
“Gì?”
[Túc chủ cứ hiểu là vậy đi, có giải thích cho túc chủ thì người cũng không hiểu.
Để tự trải nghiệm rồi hiểu.]
Nghe thế, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại như than.
Cuối cùng là con Phiền Bỏ Mẹ nó làm cái gì đó, để hiển thị ra hình ảnh của Ngọc Huyền, rồi dùng đó hù dọa hai con khỉ bự đằng kia sao?
[Đinh!]
[Túc chủ bị