Có được đầy đủ thông tin từ thư viện vũ trụ, Ma Tùng Quân còn cầm về một viên hồng ngọc sợi lông trâu.
Sợi lông này hắn nhận từ Mark, Ma Tùng Quân cũng không biết tại sao Mark lại đưa cho hắn sợi lông đó trước khi rời đi.
Bất quá Mark có nói rằng, nếu như không thể nói chuyện bình thường được với tộc Minotaur thì hãy lấy sợi lông này ra đưa cho bọn họ.
Chẳng biết thực hư thế nào, Ma Tùng Quân cứ tống nó vào trong túi đồ hệ thống.
Lúc này hệ thống ghi nhận sợi lông đó là [Kim Ngưu Mao.
Sợi lông quý hiếm chỉ mọc trên người Minotaur có dòng máu thuần chủng nhất.
Không thể làm giả.]
Ma Tùng Quân chỉ tiện mắt lướt qua rồi không quan tâm đến nó nữa.
Vì sự cố của hắn khi vào thư viện vũ trụ nên cả nhóm phải nghỉ lại ở đây thêm một ngày.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ Ma Tùng Quân bước xuống xe kèm theo bộ bàn chải đánh răng, cốc nước và khăn mặt.
Hắn lấy một viên ma tinh thạch hệ Thủy ra để cấp nước, sau khi đánh răng xong xuôi.
Ma Tùng Quân dẹp đồ sang bên, hít lấy khí trời rồi bắt đầu nấu đồ ăn sáng.
Hôm nay bọn họ chính thức xuống thảo nguyên dưới kia.
Theo như những thông tin Ma Tùng Quân biết được thì tộc Minotaur có hai môi trường sống khác nhau.
Tộc sống dưới lòng đất nơi có nhiều khoáng thạch và ma tinh thạch.
Tộc còn lại là sống trên mặt đất, gần mỏ khoáng thạch và sông núi.
Hai tộc thì không có gì khác biệt nhau mấy, nếu có khác biệt thì Minotaur sống dưới lòng đất sẽ có thiên phú rèn cao hơn chút đỉnh so với Minotaur sống trên mặt đất.
Ngược lại kỹ năng chiến đấu của họ yếu hơn Minotaur sống trên mặt đất vì gặp ít kẻ thù hơn.
...
“Quân thúc thúc...!chúng ta phải xuống đây ư?” – Yên Nhược Đan bấu chặt lấy quần Ma Tùng Quân mà nói.
Chân còn lại cũng bị Yên Nhược Tuyết bám chặt lấy, con bé không nói gì, thay vào đó hai mắt nhắm tịt lại với nhau.
Ma Tùng Quân không biết rằng, lý do khiến cho hai chị em họ Yên sợ xuống dưới hang động là vì nó khiến chúng nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp khi còn ở làng của Huyết Phong.
Không biết vì sao khi chạy trốn, hai đứa trẻ lại bị đẩy xuống một căn phòng tối tăm không lối thoát, chịu đói chịu khát ở đó đến mấy ngày liền.
Vài ngày sau được Huyết Phong và một người đàn ông đẹp trai cứu mạng.
Khi rời khỏi căn hầm nhỏ kia.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết luôn có nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những thứ tương tự.
Dù không biết chuyện đó, nhưng Ma Tùng Quân hiểu được rằng con nít thường có nhiều nỗi sợ hơn người lớn.
Hắn ngồi xuống an ủi hai đứa nhỏ, rồi đeo cặp mắt kính đi đêm cho chúng.
Sau đó còn để chúng mặc thêm đồ bảo hộ để chống các va chạm vật lý.
Lần này Ma Tùng Quân muốn dẫn hết cả nhóm xuống một lượt, bởi chia ra thì chả ai biết ở ngoài sẽ gặp chuyện gì.
Cứ đi cùng nhau, tuy chậm mà chắc, có chuyện gì còn có thể xử lý được.
Lúc này Yên Nhược Đan lại lần nữa không chịu xuống.
Sau cùng Ma Tùng Quân được nghe Yên Nhược Đan kể lại nỗi ám ảnh trước về căn hầm trước khi gặp hắn và Huyết Phong.
— QUẢNG CÁO —
Rốt cuộc Ma Tùng Quân cũng hiểu được vì sao, nhưng càng vì thế hắn càng muốn hai đứa nhỏ này xuống dưới hầm:
“Ta nói hai đứa nghe này, đã là nỗi sợ thì đừng nên trốn tránh nó.
Sẽ có một ngày chúng ta phải đối mặt với nó thêm một lần nữa, vấn đề là sớm hay muộn.
Chi bằng lần này có thúc thúc và mọi người ở đây, chúng ta cùng xuống.
Bên cạnh hai đứa còn có chúng ta, còn có con Meo, con Gâu và Tiểu Bối...!à, còn có cả Chu Liên nữa.”
“Nhưng mà thúc...” – Yên Nhược Đan vẫn mếu máo nói.
“Không nhưng nhị gì hết.
Giả sử sau này hai lớn rồi, mạnh hơn cả ta, mà ta bị bắt vào một căn hầm thì sao? Lúc đó chỉ có Đan Đan và Tuyết Tuyết có khả năng cứu ta.
Nhưng vì sợ căn hầm, hai đứa không dám cứu ta, chẳng lẽ hai đứa để ta chết ở dưới ư?” – Ma Tùng Quân nhăn mặt nói.
Nghe thế Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết trợn mắt lên bấu lấy người hắn, hai đứa cùng lúc cắn chặt môi dưới, miệng nói không nên lời.
Nước mắt cứ thế mà tràn ra.
Ma Tùng Quân biết rằng hắn đang ép hai đứa nhỏ này quá, nhưng không thể không làm thế.
“Thúc không được nói bậy...!sẽ không có chuyện đó xảy ra...” – Yên Nhược Đan thủ thỉ nói.
“Không có chuyện đó...” – Yên Nhược Tuyết liên tục lắc đầu.
Nỗi sợ căn hầm tối đối với chúng vẫn quá lớn.
Nó liên quan đến việc cả làng bị giết, bố mẹ chạy trốn và giấu chúng đi, sau cùng lại rơi vào tay giặc.
Cả một chuỗi sự kiện đó, không phải nói muốn vượt qua là vượt qua được.
Suốt khoảng thời gian qua, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không thể vượt qua được sự kiện trên.
Mà chúng chỉ tạm thời chôn chuyện đó vào sâu trong ký ức của mình, khi có một thứ gì đó gợi lên sẽ khiến chúng nhớ lại thời khắc đau lòng và ám ảnh đó.
“Làm sao mấy đứa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó? Dựa vào đâu?” – Ma Tùng Quân