“Phiền Bỏ Mẹ, lúc trước mày điều tra kiểu gì? Ở dưới này một mảng tối đen mà, tại sao giờ lại sáng trưng?” – Ma Tùng Quân cúi gầm mặt nói.
“Ah, thay viên ma tinh thạch khác rồi.
Mấy ngày nay không có ánh sáng quả thật khó chịu ha ha!!” – Cavell cười ha hả nói.
[Túc chủ nghe rồi đó!]
Mặt chim lợn của Phiền Bỏ Mẹ hiện ra như muốn nói rằng “Đã bao giờ Phiền Bỏ Mẹ lừa túc chủ chưa?”.
Khi ánh sáng dường như dịu đi, Ma Tùng Quân chưa kịp hỏi thêm cái gì, thì cũng là lúc mắt hắn thích ứng dần được với ánh sáng chói chang của nơi này.
Đi chậm lại, Ma Tùng Quân nhàn nhã ngắm nhìn núi non trong vùng đất này.
Cây cối xanh ngát mọc lên khắp nơi, có những ngọn đồi nhỏ được trải lên mình những tấm thảm cỏ xanh ngát.
Cho đến mặt đất ma tinh thạch có ở mọi nơi như hòn đá ven đường.
Đâu đâu cũng có mặt chúng, đủ mọi loại nguyên tố.
Nếu Ma Tùng Quân để ý kỹ hơn một chút nữa, có thể phát hiện ra ma tinh thạch xuất hiện thành cụm, màu sắc và loại cây cối mọc quanh đó cũng khác biệt so với những chỗ không có ma tinh thạch.
Và mỗi cụm ma tinh thạch khác nhau, đều xuất hiện những loại cây khác nhau với đặc tính riêng của chúng.
Ngoại trừ việc có ma tinh thạch và mấy cái cây kỳ lạ mọc trên chúng ra, thì quanh đây không khác gì khu rừng trên mặt đất cả.
Điều đặc biệt chưa dừng lại ở đó.
Khi Ma Tùng Quân tiên sâu vào trong vùng đất này, hắn thấy một vài ngôi nhà bên đường được lát đá ma tinh thạch.
Đá lót đều là ma tinh thạch, họ dùng thứ đá đắt tiền như thế để làm đồ trang trí thôi ư? Đó là suy nghĩ của mấy người Đại Cathay, Tí Hai Ngón.
Với Ma Tùng Quân thì hắn có thể hiểu được.
Bởi hồi còn ở thế giới cũ, hắn từng đến một ngôi làng khai thác đá quý.
Dân làng ở đó rải đá quý phẩm chất thấp ra mặt đất như món đồ trang trí rẻ tiền.
Nhưng thực tế, nếu ta nhặt chúng đem đi bán cũng được kha khá chứ không phải chơi.
Theo lời kể của Dewitt thì tộc Minotaur vẫn luôn sinh sống theo tổ chức xã hội bộ lạc, đứng đầu chính là tộc trưởng, bên cạnh các tộc trưởng chính là các trưởng lão.
Nhưng quyền lực và tiếng nói lớn nhất vẫn là Đại Trưởng Lão của bộ lạc.
Tộc Karlik của Dewitt cũng có tổ chức xã hội giống như vậy.
Nên khi Ma Tùng Quân biết được thân phận của con bé thỏ được mình kẹp trên nách lớn thế nào, hắn lập tức ngăn chặn Yên Nhược Đan, sống chết ngừng việc mắng chửi con bé thỏ Verena lại.
Tộc Minotaur sinh sống dưới đây trông bình thường hơn Ma Tùng Quân nghĩ.
Khi tiến sâu hơn vào trong vùng đất này, Ma Tùng Quân tiếp cận khu đông dân cư nhất.
Cảnh quan tuyệt đẹp trước mắt là một chuyện, cảnh quan đông đúc trước mắt hắn không khác gì một thế giới khác so với thế giới loài người.
Sự náo nhiệt nơi đây phải làm cho Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
Bọn họ buôn bán, đi lại, giao dịch không khác gì thế giới loài người.
Nếu có khác thì chỉ có thể nói khác ở chỗ quần áo, phong tục.
Minotaur ăn nói rất to, dù Ma Tùng Quân chỉ đứng ở ngoài, cách vị trí trung tâm cả trăm mét nhưng hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện ầm trời của bọn họ.
Nhìn vào số lượng Minotaur mà Phiền Bỏ Mẹ quét được, cho thấy dân số của bọn họ khá đông.
Lên đến bốn mươi ngàn cư dân.
“Cavell, Dewitt!! Các ngươi tìm thấy Verena chưa? Ủa, ai đây?”
Bấy giờ có hàng chục Nhân Ngưu Minotaur chạy đến chào đón đoàn người Dewitt và Cavell.
Bọn họ thấy Verena đang được bế bởi một kẻ khác liền cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ lập tức vây quanh lấy Ma Tùng Quân, nhưng không phải để kiếm chuyện, mà là để tò mò.
Theo như những gì Dewitt nói trước đó, Verena rất ngang ngược và cứng đầu.
Chưa bao giờ con bé chịu ngồi yên một chỗ, ngoài Đại Trưởng Lão ra, Verena chưa từng để cho ai bế mình.
Kể cả Dewitt cũng không thể bé được con bé, mặc dù hắn được xem là vệ sĩ cũng như bảo mẫu của nó.
“Nào, tránh ra hết đi.
Các ngươi đang làm khách của Cavell sợ đấy? Đây cũng là khách quý của tộc Karlik chúng ta nữa.” – Dewitt chen vào giữa, gạt mấy tên trâu nước to đùng sang bên mà nói.
Thấy thế mấy tên Minotaur kia liền gãi đầu cười hề hề rồi tránh sang một bên.
Chẳng được bao lâu, cả mấy tên Minotaur đó liền bu lại bên phía Lưu Béo vì nghe hắn nói chuyện với Cavell.
Ở tộc Minotaur này chỉ có hai thứ