Trong trướng bồng của tộc trưởng Minotaur.
Cavell ngồi xuống bên giường, lo lắng cho một Minotaur già cỗi ốm yếu nằm trên đó.
Hắn nắm chặt tay ông ta với hi vọng rằng ông ta sẽ tiếp tục sống.
Còn Dewitt thì đặt tay sát lên lồng ngực của đại Trưởng Lão để cảm nhận sinh lực đang dần mất đi.
Tộc trưởng của tộc Minotaur và một Minotaur thầy thuốc đứng cùng nhau, họ mang theo vẻ mặt buồn bã khó nói thành lời.
Lọ thuốc trị thương đã cạn sạch của Ma Tùng Quân nằm lăn lốc trên đất, bên cạnh đó là Dewitt đang nhắm mắt lại để cảm nhận nhịp sống cuối cùng trong cơ thể của Đại Trưởng Lão Minotaur.
Vốn mọi thứ đều yên ắng, sự sống đang dần trôi đi.
Sinh cơ của lọ thuốc tuy đã nằm trong bụng của vị đại Trưởng Lão kia, nhưng cơ thể dường như không muốn hấp thụ nó.
Vài hơi thở trôi đi, dược lực dần dần yếu đi, Dewitt không còn cảm nhận được sự sống của nước thuốc nữa.
Vẻ mặt của Dewitt dần trở nên buồn rầu, đôi tai thỏ hắn rủ xuống, chuẩn bị nhấc tay khỏi lồng ngực đại Trưởng Lão.
“Thình thịch...”
Đúng lúc đó đột nhiên một nhịp tim đập vang lên khiến cho tai thỏ của Dewitt dựng thẳng.
“Thình thịch...!thình thịch...!thình thịch...”
Dần dần tiếng tim đập trở nên dồn dập hơn, nhanh hơn.
Căn phòng yên tĩnh thiếu đi sinh khí, liền trở nên bừng bừng ngay sau đó.
Tộc trưởng Minotaur liền vỗ vai tay thầy thuốc đeo kính bên cạnh mình.
Lão thầy thuốc kịp phản ứng lại, lao đến gạt tay Cavell ra để bắt mạch cho đại Trưởng Lão.
“Sống lại rồi, sống lại rồi!! Thật khó tin, tại sao thọ mệnh mất đi lại có thể kéo về được??” – Lão thầy thuốc ném kính sang một bên, kích động hét lớn.
“Ngũ Trưởng Lão Musli, bình tĩnh.
Ngươi hét cái gì, bình tĩnh giải thích xem nào?” – Lúc này tộc trưởng hét lên một tiếng, làm cho thầy thuốc Ngũ Trưởng Lão giật bắn cả mình.
Lão ta cúi xuống nhặt mắt kính mình lên, sau đó chậm rãi giải thích:
“Tuổi thọ biến mất của Đại Trưởng Lão đã quay trở lại.
Ta không biết giải thích như thế nào, ngươi cứ hiểu rằng lọ thuốc kia nó không những chữa trị khỏi vết thương cũ của Đại Trưởng Lão.
Mà nó còn trả lại một phần tuổi thọ Đại Trưởng Lão đánh đổi từ việc tiên tri.”
“Không thể nào...” – Tộc trưởng Minotaur lùi lại một bước, như thể mình vừa được nghe một chuyện khó có thể tin được.
“Chính ta cũng không tin được...” – Ngũ Trưởng Lão thở dài nói.
“Chẳng lẽ lọ thuốc kia của con người tốt đến vậy...!như thế, chúng ta làm sao có thể là đối thủ của loài người?” – Tộc trưởng bắt đầu nhặt lọ thuốc lên.
Cầm trên tay lọ thuốc nhỏ hơn cả ngón tay mình, lão chau mày lại.
Lão tộc trưởng bắt đầu lo lắng, hắn nhìn chằm chằm lọ thuốc dưới mặt đất.
Thân làm tộc trưởng của cả một tộc Minotaur hùng mạnh, hắn có cái đầu khác xa so với phần còn lại của chủng tộc mình.
Hắn không vì Đại Trưởng Lão khỏe lại làm vui mừng, mà đang suy nghĩ đến chuyện sâu xa hơn trong tương lai.
Nhưng ngay sau đó dòng suy nghĩ của tộc trưởng lại bị cắt đứt bởi chính Ngũ Trưởng Lão:
“Ta từng nghiên cứu qua thuốc trị thương của con người, công dụng của nó không khác gì viên trị thương của ta.
Hoàn toàn không có khả năng kéo lại tuổi thọ đã mất thế này được.
Nó rất vô lý, không có loại thuốc nào có thể làm được điều đó.”
“Tuổi thọ Đại Trưởng Lão đổi đi để nhìn trộm tương lai, nó tương tự như một lời nguyền của trời.
Trên đời này không có một thuốc trị thương nào có thể làm được chuyện này đâu.
Vấn đề của lọ thuốc này, ta nghĩ nằm trên tay của con người ngoài kia.”
Nghe Ngũ Trưởng Lão nói thế, tộc trưởng Minotaur như bừng tỉnh ra.
Hắn vội vỗ đầu, quay sang định gọi Dewitt thì thấy Dewitt đứng lù lù sau lưng mình từ lúc nào.
“Giật cả mình!! Dewitt, ngươi gọi người bạn con người của các ngươi vào đi.” – Tộc trưởng Minotaur giật bắn mình một cái, xong liền nói.
“Ta cho người đi gọi hắn rồi, không hiểu vì sao đến giờ hắn vẫn chưa tới.
Ngài không có âm mưu làm hại hắn đấy chứ? Hắn còn đang giữ con gái của Đại Trưởng Lão chúng ta, lão đầu cáo này muốn kiếm chuyện đúng không?” – Dewitt nhảy dựng lên quát.
“Thằng nhóc hỗn láo này, lần nào cũng vậy.
Ta không có làm gì hắn, con người ta lỗ mãng đến thế sao?” – Tộc trưởng Minotaur thở phì phì nói.
“Lại chẳng? Lão có biết cả hai tộc chúng ta có mỗi một nhà tiên tri, mà lão không đợi tộc trưởng chúng ta đến rồi bàn bạc.
Cứ thế để Đại Trưởng Lão các người tiên tri một cách bất cẩn như vậy sao? Lão đúng là chỉ thích tính kế người ngoài, người nhà thì chẳng quan tâm!” – Dewitt không mảy may quan ngại thân phận của tộc trưởng Minotaur,