Cả một đêm Ma Tùng Quân mất ngủ để thích ứng với hệ thống nằm bên trong đầu hắn.
Cái thứ này đúng là tiện thật, nhưng hắn cứ có cảm giác bị theo dõi và giám sát.
Cái cảm giác này chẳng thích thú chút nào, nhưng đành chịu.
Hắn sống ở thế giới cũ cũng chẳng khác là bao.
Khi công nghệ quá phát triển, đến mức bạn vừa thở ra một câu gì đó thì y như rằng trước mặt bạn sẽ xuất hiện quảng cáo của thứ đấy.
Thế thì chẳng khác giám sát là sao, hành vi, tính cách và toàn bộ mọi thứ đều bị theo dõi và phân tích để sử dụng cho quảng cáo.
Dù là nó vô hại, nhưng theo dõi vẫn là theo dõi.
Còn bây giờ đối với hệ thống trong đầu, Ma Tùng Quân cứ nghĩ là bản thân bị theo dõi chặt hơn đi.
Chí ít ở đây không có thứ gì để quảng cháo chướng mắt của hắn.
“Ma huynh, khuya rồi huynh lên gác xe ngủ đi.
Đệ ngủ ở ngoài canh chừng cho huynh.”
Lưu béo thấy Ma Tùng Quân vẫn ngồi hút thuốc.
Tàn thuốc vứt đầy dưới chân nên lo lắng nói.
Hắn cũng từng thử xin hút một điếu, kết quả ho như chó sủa.
Lại còn nghe Ma Tùng Quân nói hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe, thứ không tốt cho sức khỏe như thế vì sao Ma Tùng Quân vẫn cứ hút?
Đúng rồi, nó không tốt cho sức khỏe nhưng tốt cho tâm trạng của Ma Tùng Quân hiện giờ.
“À, đợi một chút để ta lấy trại ra cho đệ ngủ.”
Nói rồi Ma Tùng Quân vuốt màn hình trước mắt, Lưu béo hoàn toàn không hiểu gì.
Ngay sau đó từ hư không dần dần hình thành ra một cái lều trại kì lạ.
Cảnh tượng đó đập vào mắt Lưu béo khiến hắn dụi mắt đến nửa ngày, miệng há ra không ngậm được mồm.
“Ma huynh biết cả ma thuật tạo ra thứ này ư?” – Lưu béo thốt lên.
“Không phải tạo ra … nói sao nhỉ … giống như ta chỉ lấy nó ra từ trong túi đồ thôi.” – Ma Tùng Quân nói.
Hắn cũng không biết nói thế nào cho đúng trong trường hợp này.
“Là ma thuật triệu hồi, đúng rồi.
Nhất định là ma thuật triệu hồi.
Đệ có nghe muội muội nói khi con bé líu lo về ma thuật.
Nghe nói ma thuật triệu hồi rất hiếm có, không ngờ Ma huynh lại là Ma Pháp Sư triệu hồi.”
Đôi mắt Lưu béo sáng lên, hắn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân như muốn soi đến từng cọng lông tay lông chân của Ma Tùng Quân.
“Cút vào trong đó ngủ đi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt biến thái của ngươi.” – Ma Tùng Quân hận không thể đấm cho Lưu béo một cái.
“Này đừng có lôi nhiều đồ vào trong đó quá, ngày mai lại phải tống ra ngoài.
Lấy cái gì cần thiết cho đi ngủ thôi.”
Ma Tùng Quân thấy Lưu béo ôm theo cả núi đồ vào bên trong cái lều kia, đùa cái gì vậy? Nhìn cái trại nhìn đi nhìn lại chỉ đủ hai người nằm.
Thế mà thằng này vác theo cả núi đồ vào trong đó, rồi chỗ đâu nó ngủ?
“Mấy thứ này đều cần, đều cần … ha ha…”
Lưu béo vừa chạy vừa cười, chưa đi được mấy bước thì đạp phải đuôi con Gâu khiến con Gâu la lên oẳng oẳng.
Nó bật dậy ngáng ngay chân Lưu béo khiến Lưu béo té đập mặt xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Ê, đừng có chết.”
Ma Tùng Quân vội chạy tới lôi đống đồ đè trên người Lưu béo ra.
Mấy thứ này nặng một cách khủng khiếp, nào là cục sắt, cây búa, cục đá, ống thổi lửa, than đá, kìm sắt … vân vân và mây mây.
Thằng này nó vác theo tất cả đồ nghề để rèn ư?
Bảo sao hắn cứ trách Lưu béo quá nặng nên xe cứ đi ì ạch.
Hắn đổ oan cho thằng này rồi, thứ khiến xe của hắn chạy không nổi là cái đống tạp nham này đây.
“Phiền Bỏ Mẹ, có thể thu đống đồ này vào túi đồ không?”
[Có thể thưa túc chủ.]
Giọng nói Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, lập tức trước mắt hắn xuất hiện một đống thông số đặc tính của mấy món đồ dưới đất.
Thứ khiến hắn quan tâm là ở dưới đặc điểm miêu tả mấy món đồ này đều có dòng phẩm chất.
“Phẩm chất phế liệu là cái gì?”
[Tức là vật phẩm không có giá trị.]
“Ha, Lưu béo biết được chắc đau lòng lắm đây.”
Ma Tùng Quân than một tiếng dùm Lưu béo.
Mấy cái thứ đó của Lưu béo chính là bảo bối của hắn, thế mà bị Phiền Bỏ Mẹ đánh giá là đồ phế liệu, là con người ai mà không tổn thương cơ chứ?
[Có tổng cộng 32 vật phẩm phế liệu.
Vì phẩm chất quá thấp nên chỉ chiếm 1 ô trong túi đồ, khối lượng 32/10.000.
Túc chủ có muốn thu thập vào hành trang?]
“Ừ thu thập đi, mà ngươi có thể chỉ ta cách thu mấy thứ này vào không? Lần nào cũng nhờ ngươi thấy phiền quá.”
Thấy bảo bối của Lưu béo bị hút vào một chiều không gian nào đó nằm ở trước mắt mình, Ma Tùng Quân liền nói.
[Phiền Bỏ Mẹ không thấy phiền.]
“Nhưng tao thấy phiền! Cái miệng của tao thấy phiền, được chưa?”
Ma Tùng Quân nổi đóa, bây giờ Phiền Bỏ Mẹ nằm trong đầu của hắn.
Con này mà nói quá nhiều hắn không biết trút giận vào đâu, chẳng lẽ phải tự đấm đầu mình để phát tiết?
Thôi con người mà, luôn luôn thích nghi tốt với hoàn cảnh.
Tự dặn lòng rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Ma Tùng Quân kéo Lưu béo vào trong túp lều của hắn, sau đó bản thân leo lên thùng xe đi ngủ.
…
Một đêm trôi qua nhanh chóng, mấy con gà của Ma Tùng Quân hình như vẫn còn sang chấn tâm lý vì gặp một cái làng toàn hồn ma nên mấy hôm nay vẫn co ro lại với nhau, sáng cũng chẳng thấy gáy.
Bất quá nhiệm vụ của chúng đã có người đảm nhiệm.
“AAAAAAAAAA!!! Bảo bối, bảo bối của ta bị kẻ gian trộm mất rồi.
Ma huynh, Ma huynh mau dậy đi.
Chúng ta bị trộm sạch của cải rồi …”
“Cốp!”
“A!”
“Mới sáng sớm mày hét vào tai tao làm cái gì?”
Ma Tùng Quân siết chặt nắm đấm quát.
Đầu của Lưu béo thì sưng lên một cục rõ to, to như một trái trứng gà.
“Trộm trộm Ma huynh ơi.
Chúng ta bị trộm sạch đồ rồi …”
Nhìn gương mặt mếu máo như sắp khóc của Lưu béo, Ma Tùng Quân thấy buồn cười.
Hắn nhìn xung quanh chẳng thấy thiếu mất một thứ gì, mất trộm thế quái nào được? Con Gâu và con Meo ngó vào thùng xe tò mò xem Lưu béo