“Xào xạc …”
Trong khu rừng tre yên tĩnh, tiếng gió lay động lá cây vang lên.
Âm thanh khiến cho những người yêu cảnh thiên nhiên cảm thấy thư thái.
Nhưng mà có một số người thì không thể thư thái trong cái phong cảnh gió mát hữu tình này được.
Lưu béo hì hục bới ra từng miếng thịt rắn để tìm kiếm Ma Tùng Quân.
Lúc xác con rắn nát ra cũng khiến cho mấy cây tre xung quanh bị gãy, khiến cho cả xác con rắn và cây che đổ xuống chôn lấp lấy Ma Tùng Quân ở bên trong.
“Ma huynh, Ma huynh!!! Huynh ở đâu?”
“Ma huynh, huynh lên tiếng đi, huynh còn sống không?”
Lưu béo không biết phần đầu con rắn ở đâu dưới mấy cây tre đó, bỗng hắn thấy con Gâu đứng trên đống thịt rắn và cây tre sủa lên inh ỏi báo hiệu cho Lưu béo.
“Ma huynh!!”
“Đừng có kêu nữa, nhức đầu quá.”
Tiếng trách móc than phiền của Ma Tùng Quân vang lên dưới chân con Gâu.
Xác định được vị trí, Lưu béo lập tức dùng tay nâng những cây tre qua một bên, sau đó cẩn thận bốc từng tảng thịt ra.
Một hồi sau, Lưu béo thấy cánh tay của Ma Tùng Quân lộ ra.
Ma Tùng Quân lắc lắc cổ tay ý bảo kéo hắn lên.
“Con mẹ nó thối chết ta rồi.”
Vừa ra khỏi, Ma Tùng Quân liền chửi thề một tiếng.
Cơ thể hắn đầy chất nhầy nhụa, mùi hôi tanh tỏa ra từ cơ thể hắn khiến cho Lưu béo ở dơ ngày nào cũng phải tránh xa.
“Ma huynh, huynh còn sống như vậy là tốt rồi … hức hức …”
Lưu béo đứng từ xa khóc nức nở nói.
“Mày đứng xa như vậy làm gì?”
Ma Tùng Quân híp mắt lại nghi ngờ nhìn Lưu béo.
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa bước đến một bước, Lưu béo lùi lại một bước, Ma Tùng Quân lại tiến đến vài bước, Lưu béo lùi lại vài bước.
Con Gâu sớm đã chạy tít đằng xa không dám lại gần.
Con Meo thì hầu như không thấy mặt mũi đâu nữa, có lẽ sớm chạy rồi.
“Ahhh … Ta đi tắm đây.” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng xoay người rời đi.
“Ma huynh …”
Bỗng Lưu béo gọi hắn lại.
“Gì?”
“Đệ … tạ ơn huynh, tạ ơn vì đã cứu mạng đệ … Nếu không có huynh, có lẽ …”
“Thôi được rồi, đừng có sướt mướt như thế.
Tởm lắm, ta không có sến súa như thế đâu.
Đệ đi theo ta, làm việc cho ta ta không thể để đệ chết được.
Như thế ta thành kẻ không có trách nhiệm mất, còn em gái của đệ nữa.
Nếu đệ chết ta làm sao ăn nói với nó?”
Nghe Ma Tùng Quân nói, Lưu béo càng mủi lòng hơn.
Hắn định nói cái gì nữa thì Ma Tùng Quân lại nói tiếp:
“Thôi hôm nay kiếm như vậy đủ rồi, về thôi.
Mai đi kiếm tiếp.”
Nói xong không đợi Lưu béo đồng ý hay không, Ma Tùng Quân xoay người đi trước.
Khu rừng này không biết còn con gì núp lùm nữa hay không, nó quá nguy hiểm rồi.
Không nên để Lưu béo tiếp tục ở lại đây nữa.
Lúc này tay của Ma Tùng Quân run lên bần bật, hắn đang cố giữ bình tĩnh trước mặt Lưu béo mà thôi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Ma Tùng Quân trải qua sinh tử như thế này, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình chết trông thảm thế nào nếu bị con rắn kia nuốt vào bụng.
Cũng may lúc nó đớp hắn, răng độc của nó không phập trúng người hắn.
Càng may hơn là hắn kịp thời đặt dọc kiếm ngay miệng nó.
Hắn phải dùng hết sức bình sinh để rút kiếm ra đâm lên miệng nó từ bên trong.
Từ đó lấy không gian để đấm ra một chiêu Phách Không Thần Quyền.
“Kiểm tra lại khu rừng này cho tao, mày làm việc kiểu gì thế hả Phiền Bỏ Mẹ? Nếu có án mạng thì sao? Ít nhất cũng tôn trọng nhân quyền của người tại thế giới này đi chứ?”
[Phiền Bỏ Mẹ xin lỗi.
Do hệ thống vẫn chưa chưa đầy đủ tính năng nên không thể thực hiện do thám dưới lòng đất.
Các robot mini vẫn có thể dò được dư chấn dưới lòng đất từ đó đưa ra phán đoán.
Bằng cách nào đó con rắn lâm vào trạng thái chết lâm sàng nên không thể tìm thấy được sự sống.]
[Để bù đắp thiếu sót trên, Phiền Bỏ Mẹ đã đề ra phương thức đền bù từ hệ thống.]
[Không biết túc chủ có muốn nhận đền bù không? Nếu không nhận Phiền Bỏ Mẹ cảm thấy rất có lỗi …]
“Nhận, đương nhiên là nhận.
Mày nên cảm thấy có lỗi luôn đi, tưởng cho đồ là có thể bịt miệng được tao à? Tao muốn khiếu nại lên admin, admin đâu?”
Ma Tùng Quân đứng giữa cánh rừng gào thét.
Lưu béo đi đằng sau rón rén ôm theo mấy cái cây tre đạt tiêu chuẩn, nghe Ma Tùng Quân hét khiến hắn giật mình thả đồ xuống.
Hắn muốn làm cho nhanh để được nhận mấy tấm kính cường lực.
“Ma huynh chắc chắn có vấn đề … cả Meo huynh nữa …” – Lưu béo lẩm bẩm đi theo sau.
Hắn vốn định nói chuyện con Meo cứu hắn, nhưng mà khiểu sao mỗi lần định nói thì luôn có cảm giác lành lạnh sống lưng.
Như thể nói ra là đời hắn xong bà nó luôn.
[Phiền Bỏ Mẹ đã yêu cầu hệ thống phát quà đền bù.
Trong vài giờ nữa sẽ có thông báo quà đền bù đến túc chủ.]
“Ờ …”
Ma Tùng Quân lắc đầu thở dài ngao ngán, hắn nhìn đống dịch nhờn quanh người mình, đến hắn cũng không tài nào ngửi được.
Đến chiều tối, khi ánh sáng mặt trời dần tắt.
Ma Tùng Quân cũng thu lại mấy tấm năng lượng mặt trời và bốn năm bình pin dự trữ lại.
Sau đó Ma Tùng Quân lại gần Lưu béo, Lưu béo đang hì hục ăn bữa cơm trưa khi đếm xong mấy cây tre.
Không cần quay đầu lại, Lưu béo cũng biết Ma Tùng Quân đang ở gần mình.
Lập tức hắn lấy hai miếng vải lên bịt lấy mũi của mình.
Nhìn thái độ của Lưu béo, Ma Tùng Quân biết hắn vẫn còn mùi.
“Lần thứ mười rồi …”
Ma Tùng Quân giận run người, hắn tắm được mười lần rồi mà vẫn còn mùi hôi.
Chai xà bông trong nhà tắm sắp cạn kiệt rồi, con rắn kia nó chứa cứt trong miệng hay sao mà hôi thế không biết?
Thế là Ma Tùng Quân lại tiếp tục đi tắm, hắn điên tiết đến mức quên cả nấu cơm.
Lưu béo thì không sao, coi như