Đến trưa Ma Tùng Quân gom được cho mình được một phần mười số lượng ma tinh thạch trong làng.
Số lượng quả thực rất nhiều, đa phần là vươn vãi khắp nơi giống như bị ai đó lục lọi tìm kiếm rồi xem chúng như mấy món đồ vô giá trị.
Đúng như Ma Tùng Quân nghĩ, thực tế các quân lính của đế quốc đã lục tìm cả làng qua một lượt, có thể là do thời gian nên bọn họ để sót lại rất nhiều ma tinh thạch chuyên dụng.
Lúc này Lưu béo lấy ra một cục sắt trong túi vải to tổ bố của hắn.
Lò rèn đã chuẩn bị sẵn sàn từ lâu, Lưu béo hỏi Ma Tùng Quân:
“Ma huynh thích một cây kiếm như thế nào? Đệ làm giống cây kiếm cũ cho huynh được không?”
“À khoan đã.
Đợi một chút.”
Nói rồi Ma Tùng Quân lên trên mạng tìm một mẫu thiết kế kiếm sau đó đưa nó cho Lưu béo và nói:
“Đây, đệ đủ sắt rèn một thanh này không? Ta vừa kiếm được vài ma tinh thạch hệ kim có cấp tinh phẩm.
Nếu đủ tiêu chuẩn đệ có thể lấy ra để rèn thêm.”
Nhận lấy điện thoại từ Ma Tùng Quân, Lưu béo vẫn chưa biết sử dụng rành mạch thứ này ra làm sao.
Chỉ biết Ma Tùng Quân đưa hắn thế nào thì hắn dùng như vậy.
Cũng không dám bấm linh tinh gì nhiều, trên màn hình hiện ra số đó kích thương và hình dáng của cây kiếm.
“Ủa, đây là loại trọng kiếm.
Cây kiếm cũ của huynh là kiếm một lưỡi mỏng.
Huynh muốn làm trọng kiếm sao?”
Lưu béo ngạc nhiên nói.
Trọng kiếm thường có rất ít người sử dụng.
Thời chưa có Ma Pháp Sư có thể có nhiều người mang sức khỏe phi thường sử dụng chúng.
Nhưng thời nay khi Ma Pháp Sư lên ngôi, thứ quan trọng chính là tốc độ.
Nên kiếm nhỏ càng ngày càng được ưa chuộng,.
Còn tư duy của Ma Tùng Quân trái ngược hoàn toàn.
Hắn không phải là Ma Pháp Sư, dùng cây kiếm bình thường nếu mà gặp quái vật sợ rằng chỉ đụng một hai lần là gãy nát cả rồi.
“Đúng, trọng kiếm thích hợp để chiến đấu với quái vật hơn.
Rất khó gãy, còn có thể dùng để đập người.
Kể ra cũng tiện.”
“Đệ sợ Ma huynh cầm không nổi … Một thanh trọng kiếm nếu đạt đủ tiêu chuẩn đệ đúc ra, chí ít phải nặng hơn một trăm cân.
Ma huynh chắc chắn đúc trọng kiếm?”
Lưu béo nghi ngờ nói.
“Gì? Một trăm cân lận á?”
Nghe xong Ma Tùng Quân có chút suy nghĩ lại.
Một thanh kiếm nặng cả trăm cân, đừng nói là dùng để đánh người, sợ cầm lên còn khó khăn.
Nói là nói thế, nhưng Lưu béo vẫn đang nghiên cứu.
Hắn vô tình lướt xuống dưới thấy một loại thiết kế kỳ lạ.
Thanh trọng kiếm có hai cán.
Nhìn kỹ hơn, Lưu béo thấy bên trong thanh trọng kiếm có một đường kẻ.
Thông thường thiết kế trọng kiếm không nên làm mấy đường kẻ bên trong kiếm như thế, quá trình va đập rất dễ gây ra gãy kiếm.
Kéo xuống dưới thêm một chút nữa, Lưu béo phát hiện ra vì sao thanh kiếm này lại có hai cán.
Ra là nó có thể tháo lắp, một thanh kiếm bán nguyệt được gắn ở bên trong thanh trọng kiếm.
Cán đó chính là cán của thanh kiếm bán nguyệt.
Bất quá thiết kế này có một chút bất hợp lý, các khớp nối rất dễ bung ra khi gắn hai cây lại với nhau.
Còn nếu tách rời cũng chỉ có thanh kiếm bán nguyệt là có thể sử dụng, còn thanh trọng kiếm coi như vứt vì nó lủng một lỗ lớn ở gần giữa, nếu gặp tác động đủ mạnh kiếm sẽ gãy.
“Lưu béo, hay là thôi làm kiếm bình thường cũng được.
Làm nhiều nhiều vô, gãy cây này còn cây khác.” – Ma Tùng Quân lay lay Lưu béo nói.
Lúc này Lưu béo đang mải tập trung suy nghĩ, nên không hề nghe thấy.
Nghĩ vậy, Ma Tùng Quân không gọi nữa mà đợi Lưu béo tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.
Chắc nó đang suy nghĩ đến vấn đề rèn kiếm, không nên làm phiền.
Quả thật một lát sau, Lưu béo vỗ tay một cái đốp, hắn lấy quyển vở và cây bút được Ma Tùng Quân cho vài bữa trước ra bắt đầu vẽ lên nó.
Vừa vẽ vừa nói:
“Ma huynh, đệ có thể thiết kế cả hai thanh kiếm cho huynh.
Một thanh kiếm bán nguyệt giống thanh kiếm cũ của huynh và một thanh trọng kiếm.
Kiếm bán nguyệt sẽ nằm bên trong thanh trọng kiếm.
Trước khi huynh sử dụng được trọng kiếm có thể lấy bán nguyệt kiếm ra để sử dụng.”
“Hả? Là sao?”
Ma Tùng Quân hả lên một tiếng, hắn thấy trên màn hình điện thoại là thiết kế kiếm như lời Lưu béo nói thì cũng hiểu được phần nào.
Sau khi nói xong như thế, Lưu béo cũng không để ý đến Ma Tùng Quân nữa mà tập trung thiết kế bản vẽ.
Thấy thế Ma Tùng Quân khẽ mỉm cười, Lưu béo này quả thật rất đam mê nghề rèn.
Hắn lẳng lặng đặt xuống mặt đất 6 viên ma tinh thạch kim hệ cấp tinh phẩm và vài trăm viên cấp chuyên dụng.
Xong xuôi, Ma Tùng Quân đi nấu cơm, ăn xong hắn cho hai con Meo Gâu ăn rồi lại tiếp tục đi lọ mọ tìm ma tinh thạch.
Cứ thế Ma Tùng Quân và Lưu béo ở làng Yên Việt thêm vài ngày nữa.
Lưu béo gần như không ăn uống gì quá nhiều, toàn thời gian chỉ quan tâm đến việc rèn kiếm cho Ma Tùng Quân.
Mỗi ngày Lưu béo chỉ ngủ khoảng 4 tiếng, thức khuya dậy sớm để rèn.
Có vài lần Ma Tùng Quân thấy Lưu béo rèn xong nhưng lại lắc đầu tặc lưỡi, thế là cho vào lại lò rèn nung đỏ lên để rèn lại từ đầu.
Cũng may lửa từ ma tinh thạch hỏa đệ cấp tinh phẩm cung cấp lửa rất lâu, mỗi một viên cung cấp lửa cho khoảng gần hai ngày nếu sử dụng bình thường.
Lưu béo thường sử dụng lửa lớn, tầm nửa ngày là hết lửa.
Mấy ngày nay với Ma Tùng Quân thật sự quá chán, hắn hết luyện tập rồi lại thu thập ma tinh thạch.
Ma tinh thạch hầu như đã bi hắn cuỗm sạch rồi, hắn cũng lấy bó nhang cuối cùng trong xe, vốn định dùng nhang này để cuối năm thăm mộ bà ngoại nhưng mà giờ không còn dịp dùng nữa.
Nên hắn dùng chúng để thắp