Có người lúc tính tiền trả mười đồng Đại Long thông bảo.
Có người lại trả đến ba bốn mươi thông bảo.
Hào phóng hơn một chút thì trả đến một xâu đồng Đại Long thông bảo, hình như là cỡ một trăm đồng thì phải, hắn chưa có rảnh để đếm.
Bất quá chưa có ai trả bằng bạc cả.
Thế mà bàn ăn cuối cùng của vị công tử này trả một lần một thỏi bạc và năm xâu đồng bạc Đại Long thông bảo.
“Hơn ba mươi lượng bạc này đúng thật là vẫn chưa đáng giá ba bát hủ tiếu của ngươi.
Ông chủ, hay là ta để lại thanh kiếm này.
Cái trấn nhỏ phía trước có Tổng trấn nợ tiền nhà ta, ta đến đòi nợ xong quay lại trả ngươi.”
Vị công tử kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Không không, là quá nhiều rồi.
Thôi ta lấy một xâu tiền này là đủ.
Ông … à ngươi cứ đi đi không sao đâu.” – Ma Tùng Quân đang sửa lại cách xưng hô theo thế giới này, hắn đã đủ kỳ lạ rồi, không thể giữ mãi cách xưng hồ của thế giới cũ được.
“Không đủ tiền trả thì lột đồ ra để hết lại.
Cầm có mấy thứ rác rưởi cũng đòi ăn ngon? Ông chủ, ta trả tiền.”
Lúc này giọng nói của một nữ nhân vang lên.
Ở bàn ăn của nàng ta chất tổng cộng mười tô hủ tiếu ở đó rồi.
“Tiền? Cô có tiền à?” – Ma Tùng Quân vẫn cho là con nhỏ này ăn quỵt, tại thấy nó năn nỉ quá nên cứ cho thêm.
Cuối cùng nó ăn cả mười tô mới no.
“Cạch!”
“Tại sao không?” – Thứ này đủ trả cho ngươi.
Hừ hừ, nếu không phải ta đang mệt trong người, ta có thể trả cho ngươi cao hơn nữa.
“Gì? Cái cục đen đen gì đây? Thứ này mà tiền cái gì? Có lừa người không thế? Khác chó gì cục cứt đen của con chó ỉa ven đường không? Thôi đi đi, cầm lấy.
Coi như ta làm phước cho ngươi.” – Ma Tùng Quân cầm một cục đen đen tròn tròn trên tay mà chẳng biết nó có giá trị khỉ gì không.
“Cái đó …” – vị công tử kia trợn mắt lên vì giật mình.
“Hừ, cái đồ phàm trần không có mắt nhìn.
Ngươi nghĩ đây là cục cứt à? Có là cục cứt thì cũng là cục cứt vàng đủ mua cả cái sạp đồ ăn của ngươi.
Mua cả ngươi còn kịp đó đồ điên.”
Cô nàng kia ăn xong dường như thừa năng lượng thái quá nên dỏng họng lên cãi nhau với cả Ma Tùng Quân.
“Thôi thôi ăn rồi lăn đi dùm tôi cái cô nương.
Không ai bắt cô trả tiền đâu ha, hôm nay cô mở hàng đắt khắt thế này coi như là tiền ăn của cô.
Cầm lấy đi đi, tôi không cần thứ vật thể không xác định này đâu.”
Ma Tùng Quân ném cái cục màu đen tròn tròn về phía cô nàng kia.
Cô nàng lập tức chụp lấy rồi hầm hầm dẫm chân bước về phía Ma Tùng Quân, chụp lấy tay hắn rồi nhét lại cục tròn đen kia vào trong tay hắn.
“Đã bảo không lấy sao cứ đưa thế? Giữ cái cục đen thui này chỉ tổ xui xẻo thôi, ta không lấy đâu.
Cầm đi!” – Ma Tùng Quân nhét lại vào tay cô nàng.
“Ngươi phải lấy, ta không muốn thiếu nợ kẻ khác.” – Cô gái cắn răng nói.
“Cô không mắc nợ gì cả.
Tôi chữa trị cho cô vì tôi không thể nhìn một cô gái bị thương trước mặt mình mà không làm gì được.
Tôi chữa trị vì nếu không làm tôi thấy bứt rứt, tôi làm vì tôi không muốn có cảm giác bứt rứt trong người thôi.
Cho cô ăn là vì không muốn thấy cô đói chết, cô cũng mở hàng cho tôi.
Coi như huề vốn, khỏi trả tiền.”
Vô tình Ma Tùng Quân giữ lấy vai của cô nàng đó, lúc hắn nói chuyện hai mặt dí sát nhau.
Hơi thở phà từng hơi vào mặt cô ta khiến cho mặt cô nàng ửng đỏ lên.
Cộng thêm lời nói và hành động của hắn nữa.
“Tại sao ngươi lại quan tâm ta như thế? Chưa từng có ai quan tâm ta như thế.
Mọi người đều sợ hãi ta, tránh xa ta.” – Cô nàng ngập ngừng nói.
“Sợ? Một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì tôi sợ cái khỉ gì? Phụ nữ là một nhành hoa, phải nâng niu và bảo vệ.
Đó là tôn chỉ đàn ông của tôi.”
Ma Tùng Quân hất mũi lên trời kiêu ngạo nói.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” – Cô nàng nghiêng đầu hỏi hắn.
“À …” – Ma Tùng Quân sắc mặt đen lại.
36 tuổi, không nhà không cửa cũng không bạn bè.
Tất nhiên là càng không có bạn gái.
Mối nhục của cuộc đời hắn chính là đây.
Nghe nói thời xưa người ta thường lấy nhau sớm, chả có thằng khỉ nào mà gần sang cái tuổi bốn mươi mà vẫn ế chổng mông chưa có một mối tình dắt vai như hắn cả.
“Ba b-a … ba mươi sáu …” – Ma Tùng Quân đáp.
“Nhỏ quá …” – Cô nàng lẩm bẩm.
“Cái gì nhỏ? Của ta to hơn cổ tay của cô đấy.
Thôi đi đi, ăn xong rồi lượn cho tôi nhờ.
Đừng đứng đây nữa.” – Ma Tùng Quân ra sức đẩy cô nàng đi.
“Vậy … hẹn gặp lại.
Lần sau ta sẽ kiếm tiền của con người trả cho ngươi.” – Cô nàng e thẹn nói.
Sau đó thân hình bé bỏng dần rời đi.
Nhìn cô ta rời đi, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng.
Con nhỏ phiền phức cuối cùng cũng đi rồi.
“Hửm? Mấy người chưa đi nữa? Tôi nói rồi, để lại một xâu tiền là đủ rồi.
Đi đi, lần sau rảnh thì ghé ăn.” – Ma Tùng Quân nhìn bốn người còn ngồi trên bàn liền nói.
Vị công tử kia từ lúc xuất hiện đến cả lúc ăn, cả lúc tính tiền cũng rất điềm tĩnh.
Thế mà giờ miệng lại