Cảm giác có một sự lừa dối không hề nhẹ ở đây.
Ma Tùng Quân lấy ra một viên ma tinh thạch hệ quang, khiến cho cả một vùng phát sáng.
Cái cục đen đen mà Ma Tùng Quân nghi ngờ kia quả thật là một con tê tê, tuy vóc dáng có nhỏ hơn con Tròn một chút, nhưng chắc chắn là con tê tê.
Không lẫn đi đâu được, thế quái nào ở đây lại có một con tê tê?
Đầu óc Ma Tùng Quân như chết lặng, suốt cả một ngày, hắn chật vật với con Tròn để làm cái gì? Nhất định là có âm mưu, Lưu Béo với Phiền Bỏ Mẹ nhất định mưu đồ với nhau hại hắn thảm như thế này.
Chẳng nói chẳng rằng, Ma Tùng Quân dùng hết sức bình sinh kẹp lấy cổ Lưu Béo, sau đó hắn dí cùi chỏ lên đầu Lưu Béo r quát lớn:
“Lưu Béo, nói đi! Nói ra thì được khoan hồng, nếu không anh mày cắt phần ăn của chú? Con tê tê kia từ đâu ra? Mày âm mưu với Phiền Bỏ Mẹ hại tao đúng không? Hả? Sao không trả lời cái thằng chết tiệt này.”
Bỗng dưng bị Ma Tùng Quân siết cổ, Lưu Béo ú ớ không hiểu nguyên do gì.
“Ơ kìa Ma huynh...!đệ đâu có làm gì sai.
Thả đệ ra, con tê tê kia nó cứu đồng bọn kìa, nó dữ lắm.”
“Ờ tao biết nó dữ.
Con bà nhà mày Lưu Béo, khai mau.
Con tê tê từ đâu ra?”
“Đệ không biết, tự dưng có một nữ nhân mặc hắc y vác con tê tê đó đến bảo là đưa cho Ma huynh.
Nàng ta rất dung dữ, còn tát đệ mấy cái chỉ vì đệ hỏi có mấy câu.” – Lưu Béo tỏ vẻ vô tội nói.
“...!Gì?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nhìn Lưu Béo.
....
Quay lại thời điểm Ma Tùng Quân vừa lao xuống núi, thì Lưu Béo bỗng nghe tiếng động ở trong mấy bụi cây gần chuồng heo.
Vì tò mò nên hắn bước lại xem, may mắn bắt được một con thú rừng thì tối có thịt tươi để ăn.
Thế là hắn mon men đi qua bên đó.
Bụi cây rất rậm rạp, nó nhiều và dày đặc đến mức Lưu Béo không thể nhìn hay bước vào trong đó.
Thế là hắn tìm một con đường khác để tránh đánh rắn động cỏ.
Nhưng thời điểm Lưu Béo vừa mới quay lưng đi, thì ngay chỗ hắn xuất hiện một cái bóng lớn.
Cảm thấy có đại sự chẳng lành, Lưu Béo từ từ quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là một nữ tử xinh đẹp, thân mặc hắc y, mái tóc đen nhánh trải dài như suối.
Chả là trên tay của nàng ấy đang giữ lấy một con tê tê khổng lồ dài đến 6 7m.
Bốn chân của con tê tê dựng lên trời, đầu nó thì nghẻo sang một bên, lưỡi cũng thòng lòng cả ra.
Nhìn như nó như hẻo rồi.
Không cần biết nữ tử trước mặt là ai, nhưng nàng ta một tay có thể nâng được con tê tê đó thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Ma Tùng Quân đâu?”
Nàng ta nhìn chằm chằm Lưu Béo hỏi.
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường, nhưng Lưu Béo lại cảm giác như cả vạn cây búa đập vào lồng ngực hắn.
Hắn không biết rằng bản thân đang bị Hắc Y Nương Tử xem trộm ký ức.
Áp lực từ nàng ta khiến Lưu Béo đứng hình trong vài giây, hơi thở trở nên dồn dập.
Sau đó mới lắp ba lắp bắp đáp:
“Ma Ma Ma...!Ma huynh xuống...!xuống...!xuống núi...”
Vốn tính nói ‘Ma huynh xuống núi bắt tê tê.
Nhưng hắn không thể nói được hết câu, thay vào đó chỉ chỉ xuống dưới ngọn núi, vừa hay thấy được Ma Tùng Quân đáp xuống cánh rừng dưới kia.
“Tên mập vô dụng này.
Có phải ngươi bắt hắn đi bắt con tê tê đó không? Ta đã cất công săn cho hắn một con để ngươi làm giáp cho hắn.
Ngươi còn bắt hắn đi làm gì?” – Nàng ta tức giận quát Lưu Béo một tiếng.
Nghe thế, Lưu Béo cảm thấy oan uổng thật sự.
Hắn còn không biết nàng ta là ai, tại sao lại nói như thế.
Hắn quả thật có xúi dục Ma Tùng Quân xuống bắt tê tê, nhưng không có bắt Ma Tùng Quân đi.
Vả lại hắn làm sao mà biết được Ma huynh lại quen biết một nữ nhân lợi hại như vậy.
Mặc kệ Lưu Béo có tội hay không, nàng ta lườm Lưu Béo một cái khiến hắn giật bắn mình, nói năng lộn xộn:
“Đại tỷ, ta thật sự không biết gì hết.
Đại tỷ...!tha mạng.
Ta ta..
ta chỉ muốn làm giáp cho Ma huynh thôi.
Ta chỉ là sợ độ cao, ta không dám xuống.
Đại tỷ đừng bắt ta xuống.”
Nàng chính là Hắc Y Nương Tử, khoảng thời gian này nàng luôn đi theo Ma Tùng Quân.
Nhiều lần thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng tính lao vào cứu hắn, nhưng lần nào Ma Tùng Quân cũng vượt qua được trước khi nàng ra tay.
Sau này có những trường hợp Ma Tùng Quân chắc chắn sẽ bị thương nặng, nhưng khi nàng bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn khi chiến đấu.
Không biết vì sao nàng cứ mải ngắm nhìn hình ảnh mê người kia của hắn.
Khi Ma Tùng Quân chiến đấu, có một phong thái gì đó rất hút hồn người xem.
Nhất là người luôn để ý đến Ma Tùng Quân như Hắc Y Nương Tử.
Chính vì những lần mải ngắm hắn như thế, nên nàng chẳng có một cơ hội ra tay nào cả.
Lý do nàng muốn giúp đỡ hắn rất đơn giản.
Đó là ăn.
Không chỉ cái món hủ tiếu kia, mà Ma Tùng Quân nấu những món khác, mấy món đó hắn chưa bao giờ đem bán.
Mùi hương của nó khiến cho Hắc Y Nương Tử không kìm lòng được, bất quá nàng vẫn có sĩ diện.
Không muốn mang danh ăn trực, cũng không có tiền để trả.
Nên chỉ còn cách cứu hắn vài mạng để đổi lấy bữa ăn, mỗi tội chẳng có lần nào ra tay được.
Muốn trở thành nữ hùng cứu mỹ nam khó như vậy sao? Ma Tùng Quân cũng được tính là mỹ nam nếu như cạo đi bộ râu của hắn, chả là hắn hơi già thôi.
Ông chú nhà ta gương mặt nó góc cạnh đàng hoàng, mỗi tội bị râu che hết mấy chỗ cần che.
Thành thử ra trông ông chú hủ tiếu khá là luộm thuộm trong mắt phái nữ.
Không có cơ hội cứu Ma Tùng Quân, nàng chỉ có thể xem xem coi hắncòn muốn cái gì khác ngoài tiền và ma tinh thạch hay không.
Thế là nàng tư duy suy nghĩ hết mấy ngày trời, thấy Ma Tùng Quân cái gì cũng có, chỉ không có một bộ giáp.
Đến cả quần áo của hắn cũng rách tơi tả mà không chịu thay.
Nàng lập tức nghĩ đến sẽ tặng hắn bộ giáp, nhưng giáp thì nàng không biết làm.
Chỉ có thể kiếm nguyên liệu đưa cho tay sai của hắn là Lưu Béo để làm.
Khi nàng tìm được một con tê tê, vốn định