[Đinh!!]
[Đang tiến hành phân tích.]
[Cưỡng chế điều trị tâm lý sẽ được tiến hành.
Phiền Bỏ Mẹ đảm nhiệm vai trò điều trị.]
Vô số hàng chữ hiện lên trước mặt Ma Tùng Quân, nhưng Ma Tùng Quân chẳng hề để tâm đến chúng.
Hắn đang lâm vào tình trạng tự trách bản thân, tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Hắn đã trở thành kẻ giết người, trở thành kẻ không ra gì giống những tên sát nhân khác.
Ở thế giới của hắn, dù là giết người với bất cứ lý do gì đều là tội lỗi, đều đáng trách.
Mạng người không phải là cỏ rác, không ai có quyền tước đoạt đi mạng sống người khác.
Ma Tùng Quân cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng đó, cho nên với hắn, giết người là không thể chấp nhận được.
Hắn giết người rồi, hắn chẳng khác gì những kẻ rác rưởi khác.
[Túc chủ, tỉnh lại đi.]
Phiền Bỏ Mẹ hét lên trong đầu Ma Tùng Quân.
Tuy nhiên vẫn vô dụng.
Bên ngoài còn có mấy tên con người không ngừng hỏi han Ma Tùng Quân còn không ăn thua, bất quá Phiền Bỏ Mẹ vẫn có cách.
Nó điều khiển hệ thống, gây giật điện trên não bộ của Ma Tùng Quân khiến cho Ma Tùng Quân rùng mình một cái.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, đúng lúc đó trước mắt hắn hiện lên hình ảnh máu me.
Đó là hình ảnh của tên cầm đao không ngừng giết chóc, hắn chém người này, đâm người kia, thậm chí còn móc mắt, moi ruột đối phương.
Không chuyện ác gì hắn không làm, thậm chí còn có cả cảnh tượng hắn giết chết một bé gái.
Bé gái ấy được chị của mình ôm lấy, khóc nức khóc nở.
Tên đó thậm chí cũng không tha, hắn ta giương đao lên hòng chặt lấy đầu của đứa bé gái kia.
Thấy thế Ma Tùng Quân gầm lên:
“ĐỪNG!!!!!!”
Tiếng gầm của hắn khiến cho mấy tay dong binh vốn định đỡ hắn dậy thì giật mình bật lùi ra sau.
Cảnh tượng trước mắt Ma Tùng Quân dừng lại, tiếp đó là cảnh tượng hắn chẻ đôi cả người của gã cầm đao kia ra.
Tiếp đó là hình ảnh hắn bảo vệ những người từng bị tên đó giết, kể cả hai bé gái kia cũng đứng sau lưng hắn.
Vẻ mặt non nớt, sợ hãi, nhưng ánh mắt lại mang đầy sự tin tưởng với Ma Tùng Quân.
Hình ảnh ấy đột nhiên biến mất, thay vào đó là những nụ cười của những người đã từng chết đi trước đó.
Và âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu:
[Ác giả ác báo.
Túc chủ vừa thay người diệt gian, trừ hại.
Cớ vì sao túc chủ phải tự trách? Nếu hôm nay không có túc chủ, chắc chắn những hình ảnh kia sẽ trở thành sự thật.
Phiền Bỏ Mẹ dám đảm bảo với túc chủ, số người chết dưới tay hắn không dưới hai bàn tay.]
[Đây là hình ảnh gần nhất của hắn trước khi chết.]
Lúc này hình ảnh hiện ra, kẻ đó dùng thanh đao của mình chém bay đầu một người phụ nữ.
Sau đó cướp sạch nữ trang trên người của cô ta, thậm chí hắn còn sờ soạn lên bộ phận nhạy cảm của người phụ nữ đó.
Càng nhìn càng khiến cho máu nóng của Ma Tùng Quân nổi lên, toàn bộ nỗi lòng tự trách của hắn ban nãy bay sạch đi đâu mất.
[Đây không phải là thế giới thượng tôn pháp luật.
Dân đen không hề có tiếng nói.
Thế giới này giống như thời phong kiến của thế giới túc chủ.
Nhân quyền không hề tồn tại ở đây, những người bị chết ở đây do băng cướp cũng chẳng có ai đi trả thù cho họ.]
[Có rất nhiều bất cập tại thế giới này, quân binh cũng không quan tâm đến vài mạng người bị giết chết chết ngoài lãnh địa của mình.]
[Thế giới này chính là như thế.
Túc chủ đang làm công việc đúng đắn, thế giới bạo lực phải giải quyết bằng bạo lực.
Nhân từ chính là hại mình, hại người khác.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ xả nguyên một tràng, đồng tử mắt của Ma Tùng Quân rung động không ngừng.
Nhưng hắn cũng không vì thế mà có thể thoải mái sau khi đã giết người được.
Cần một khoảng thời gian để Ma Tùng Quân có thể chấp nhận sự thật ấy.
Hiện tại việc cấp bách cần làm chính là cứu người, và hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Nghĩ thế Ma Tùng Quân đứng dậy, nhặt lấy thanh trọng kiếm đặt lên trên vai rồi lững thững rời đi.
Có rất nhiều người hắn phải cứu, hắn không thể đứng ở mãi đây được.
Hắn cần phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu cứ đặt mục tiêu là hoàn thành nhiệm vụ, hắn chẳng cần nghĩ gì nữa.
“Ông chú đầu trọc!!”
Lúc này gã cầm kiếm cứu Ma Tùng Quân một mạng kia chạy đến trước mặt Ma Tùng Quân.
“Chuyện gì?” – Ma Tùng Quân liếc mắt nhìn gã.
Hắn không hề biết mình vừa được người này cứu một mạng.
Vốn cho rằng đây là một thằng nhóc không biết điều, lầm tưởng mình thành kẻ cướp.
“Xin lỗi vì lúc nãy hiểu lầm ông chú.
Xin lỗi vì đã lầm tưởng ông chú thành kẻ cướp.
Xin nhận của ta lời xin lỗi này.” – Gã cầm kiếm cúi người một góc 90 độ xin lỗi Ma Tùng Quân.
Bấy giờ trước mắt Ma Tùng Quân hiện lại hình ảnh hắn dùng kiếm đâm xuyên cổ họng của gã cụt tay, cứu Ma Tùng Quân một mạng.
Thấy thế Ma Tùng Quân cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra ở thời điểm hắn thất thần kia.
“Ngươi tên gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta tên Huỳnh Đức.” – Huỳnh Đức báo ra tên của mình.
“Cám ơn.”
Ma Tùng Quân gật đầu cám ơn một tiếng, sau đó rời đi.
Hắn xông vào giữa đống bụi mù đằng xa.
Nơi đó đang có giao chiến.
Nhiệm vụ của hắn tuy là cứu người, nhưng hắn cần phải thực hiện một lời hứa đối với lão Yên.
Là phải tìm hai đứa cháu gái của lão ấy, hắn không muốn tìm thấy hai cái xác chết.
Đựa theo vị trí đánh dấu của Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân nhìn trên ra đa, có hai chấm màu đỏ đang nhấp nháy đại diện cho hai cháu gái lão Yên.
“Hắn ta thật kì lạ.
Vừa rồi còn mới nôn mửa vì giết người, bây giờ lại có thể bình tĩnh như không có chuyện gì được ư?”
Bên cạnh Huỳnh Đức, một gã đồng đội nhìn