Long Nguyên Giáp vì cần phải giải quyết vấn đề ở đây, nên tạm thời chia tay Ma Tùng Quân.
Hắn ngỏ ý mời Ma Tùng Quân cùng về thành nhưng bị Ma Tùng Quân từ chối.
Bấy giờ Ma Tùng Quân dắt ba người Huyết Phong đi tìm Lưu Béo.
Về đến nơi, hắn thấy một sự kiện kì lạ.
Một đám người cả dong binh cả đoàn thương hội, tất cả đều chui vào trong cái khu bẫy rập mà Lưu Béo lập ra.
Đúng hơn, không phải là chui, mà là dính bẫy hết một đám người.
Những người không bị thương phải cố gỡ mấy cạm bẫy đó ra.
Còn Lưu Béo vẫn cứ ngồi bên trong, giương cung về phía này.
Có chết cũng không tin mấy lời người đó nói.
“Ngươi không thể tin chúng ta được sao? Chúng ta bị cướp đuổi đánh.
Nếu chúng ta chết, là tại ngươi.”
Có người nói.
“Ta nói rồi, ta không tin các ngươi.
Nói có bẫy, các ngươi không nghe.
Còn cố tiến đến, nhất định là có ý định xấu.”
Lưu Béo mang vẻ mặt phòng bị, miệng không ngừng nói.
“Lưu Béo, có chuyện gì vậy?” – Ma Tùng Quân đi đến hỏi.
“Ma huynh, Ma huynh về rồi.
Những kẻ xấu này tính cướp chuồng heo của chúng ta.” – Lưu Béo lập tức khóc lóc nói.
Hắn rất sợ, sợ những kẻ này bứng đi cái chuồng heo của Ma Tùng Quân thật.
Lưu Béo suy nghĩ khá đơn giản, nhưng như thế lại khiến cho Ma Tùng Quân an tâm hơn.
“Bọn họ là người của đoàn thương hội và dong binh.
Để bọn họ đi đi, không sao đâu.” – Ma Tùng Quân nở nụ cười nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Cái chuồng heo đó, toàn mấy con heo con, với mấy con gà.
Nhiều người như vậy, cướp chuồng heo để làm cái gì? Chủ yếu hắn để cho Lưu Béo thế này là tự bảo vệ lấy mình thôi, chứ cái chuồng heo chẳng ai thèm cướp đâu, có cho thì lấy.
“Là ngươi...!Huỳnh Đức đâu rồi?”
Một gã cầm kiếm chân đi cà nhắc, kéo theo cái bẫy thú hỏi Ma Tùng Quân.
“Bọn cướp chạy rồi, Huỳnh Đức ngay phía sau kìa.” – Ma Tùng Quân chỉ ra đằng xa nói.
Thấy thế hắn lập tức vui mừng vẫy tay với Huỳnh Đức.
Bấy giờ Lưu Béo cũng đi ra, gỡ bẫy cho mấy người bọn họ.
Biết là hiểu lầm, Lưu Béo gãi đầu xin lỗi từng người.
Có người mặt nặng mày nhẹ với hắn, nhưng hắn vẫn cười hề hề.
Ma Tùng Quân thì không trách câu nào.
Gặp người lạ, tự dưng đòi mượn mấy cây nỏ của hắn, có điên Lưu Béo mới cho.
Huỳnh Đức cũng chào tạm biệt Ma Tùng Quân với tất cả sự kính trọng của mình rồi rời đi.
Phải nói trong số những dong binh, thảm nhất vẫn là tên dùng thương hệ hỏa kia.
Hắn đến lúc tỉnh dậy vẫn không tin là mình còn sống.
Phát hiện ra mình đánh nhầm người, hắn đòi sống đòi chết tìm gặp Ma Tùng Quân để xin lỗi.
Nhưng đó là chuyện của sau này, sau này nói tiếp.
Các dong binh trước khi đi vẫn không quên cám ơn Ma Tùng Quân một tiếng khi nghe sự tích tóm tắt từ miệng Huỳnh Đức.
Hiện tại Ma Tùng Quân dính đến một rắc rối lớn hơn.
Đó là ánh mắt giết người của Yên Nhược Đan.
“Thúc, thúc nói là ai đã nhờ thúc tìm hai bọn cháu? Thúc đừng có nói dối.
Nếu thúc nói dối, cháu sẽ méc Phong ca ca.”
Vừa nói con bé vừa nắm chặt tay Huyết Phong.
Ban nãy con bé đã nói lên điều mình nghi ngờ cho Huyết Phong nghe.
Tuy vẫn tin tưởng Ma Tùng Quân, nhưng Huyết Phong vẫn gật gật đầu phụ họa theo.
Dù gì bọn họ chỉ mới gặp nhau, đùng một cái Ma Tùng Quân muốn bọn họ tin thì làm sao mà được.
Mặc cho trước đó Ma Tùng Quân có cố hết sức cứu hai chị em họ đi chăng nữa, nghi ngờ vẫn không oan.
“Lão Yên đúng là có đứa cháu lanh lợi.” – Ma Tùng Quân lắc đầu than một tiếng.
Đây còn là con nít sao? Con nít mà suy nghĩ được nhiều thế này ư? Cái này con nít quỷ chứ con nít đáng yêu gì nổi.
Nghĩ thế, Ma Tùng Quân chẳng nói gì nhiều.
Hắn trực tiếp lấy ra xe hủ tiếu của hắn từ túi đồ hệ thống.
Nhìn một cái xe lớn đột nhiên xuất hiện giữa hư không, dọa cho ba người Huyết Phong giật lùi ra phía sau.
“Ma Pháp Sư hệ Không Gian?” – Yên Nhược Đan thốt lên.
Chẳng bận tâm đến mấy đứa nhỏ kia ngạc nhiên.
Ma Tùng Quân ra sau xe, mở cửa thùng xe ra.
Lúc này trên cánh cửa xe, có dán hai tấm hình vẽ của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
Bên dưới cũng có tên tuổi và màu tóc của chúng.
Ngoài ra còn có thêm dòng chữ tìm người.
Ma Tùng Quân chỉ vào hai tấm hình đó nói:
“Bức tranh này do lão Yên, ông của hai đứa đưa cho ta.
Ông ấy bảo rằng bố mẹ hai đứa dắt hai đứa chạy trốn.
Sau đó liền mất tích, nên nhờ ta tìm lại hai đứa.”
“Ông nội, ông nội còn sống ư?” – Yên Nhược Đan không nhịn được chạy đến giữ lấy chân Ma Tùng Quân, miệng nhỏ không ngừng gào lên.
Bất giác con bé thấy Ma Tùng Quân lắc đầu, Yên Nhược Đan không hiểu gì, Yên Nhược Tuyết cũng không hiểu gì.
Lắc đầu là ý gì?
“Cả làng của hai đứa, không còn người nào còn sống.” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng nói.
“Thúc, thúc nói như vậy là ý gì? Làm sao thúc được ông nội cháu nhờ tìm cháu? Nhưng không còn sống là sao? Chẳng lẽ trước khi chết, ông nội cháu gặp thúc ư?” – Yên Nhược Đan không kìm được nước mắt của mình, con bé như muốn gục xuống mà nói.
Thở dài một tiếng, Ma Tùng Quân không muốn nói chuyện này ra.
Bởi những gì hắn thấy và trải nghiệm được, rất khó tin.
Sợ rằng nói ra, hai đứa nhỏ chẳng những không tin hắn, ngược lại còn nghi ngờ hắn hơn.
“Yên Dũng, Yên Nam, Yên Phúc, Yên Hào, Yên Trọng Thiên, Yên Đình, Yên Kỳ, Yên Mặc, Yên Bắc, Yên Thủy, Yên Tử Đằng, Yên...”
Đột nhiên Ma Tùng Quân nói ra cả trăm cái tên.
Hắn càng nói nước mắt của Yên Nhược Đan càng chảy xuống nhiều hơn, ở bên cạnh Huyết Phong, Yên Nhược Tuyết cũng không nhịn được mà gục xuống khóc nức