“Làm dong binh kiếm được nhiều tiền vậy sao?” – Ma Tùng Quân hỏi vào vấn đề chính.
“Với dong binh giỏi, thật sự kiếm rất nhiều.
Còn với những tên lính mới hôm qua Quân ca gặp, chí ít vẫn sống dư dả hơn người bình thường.” – Long Nguyên Giáp gật đầu đáp.
“Tiền đến từ đâu? Nếu chỉ bảo vệ mấy đoàn thương hội, ta nghĩ cũng không nhiều đến thế được.”
“Tiền đến từ rất nhiều nguồn.
Buôn bán kinh doanh, đánh thuê, làm nhiệm vụ giải quyết vài vấn đề khó khăn của người khác.
Hoặc là tìm kiếm nguyên liệu cho những kẻ có tiền.
Thậm chí những hội xấu còn đảm nhiệm cả việc giết người.
Ở đế quốc những người như đệ còn được gọi với cái tên mỹ miều hơn một chút, đó là Mạo Hiểm Giả.”
Long Nguyên Giáp từ từ kể ra cho Ma Tùng Quân biết.
Thế giới có một thuật ngữ gọi là Giuld, nó mang nhiều nghĩa.
Bang hội, hiệp hội, đoàn hội...!chung quy là một nhóm người tụ tập với nhau có tổ chức đều được gọi là Guild.
Các Guild đều được quản lý bởi một hiệp hội lớn hơn, gọi là Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Nếu cá nhân đến đây có thể đăng ký trở thành Mạo Hiểm Giả, tập thể đến đây có thể đăng ký trở thành một Guild.
Tại giới Mạo Hiểm Giả phường phân ra thành hai trạng thái, một là Mạo Hiểm Giả tự do, hai là Mạo Hiểm Giả có guild.
Như guild của Long Nguyên Giáp gọi là Dong binh đoàn Nhâm Dần.
Làm nhiệm vụ chủ yếu là đi đánh thuê và bảo vệ.
Thi thoảng nhận vài nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu, hoặc giết Ma thú.
Ví như lần này là bảo vệ đoàn xe thương hội của thành An Sương.
Bất quá chuyện lần này cũng xui, do Long Nguyên Giáp nhận hai nhiệm vụ.
Trông coi mỏ ma tinh thạch cấp cao và hộ tống đoàn thương hội.
Bản thân Long Nguyên Giáp lại có nhiệm vụ cá nhân khác.
Đoàn phó lại đi canh gác mỏ ma tinh thạch cấp cao kia.
Nên thành ra không có cao thủ theo trấn, vì hắn nghĩ đoàn thương hội lần này không có quá nhiều hàng hóa giá trị, nghĩ bọn cướp sẽ không dám manh động.
Không ngờ lại xảy ra sự việc như hôm qua, vốn là phó đoàn trưởng của hắn định chạy tới để ứng cứu.
Nhưng vừa hay Long Nguyên Giáp trở về từ nhiệm vụ cá nhân nên đã chạy đến, kết quả thì gặp Ma Tùng Quân như trên.
Tuy hắn khá là ấn tượng trước sức mạnh của Huyết Phong, nhưng hắn cần một người như Ma Tùng Quân hơn.
Tiếc là Ma Tùng Quân không đồng ý.
Trở thành Mạo Hiểm Giả dù là cá nhân hay tập thể đều có lợi ích.
Hàng tháng đều sẽ nhận lương từ Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Các cấp độ của Mạo Hiểm Giả như sau:
Cấp 1 – Satu
Cấp 2 – Zewg
Cấp 3 – Nize
Cấp 4 – Tusen
Cấp 5 – Astas
Cấp 6 - Klasy
Mỗi cấp đều chỉ được nhận cấp độ nhiệm vụ tương tự.
Tất nhiên cũng có yêu cầu đến số lượng người tham gia tối thiểu là bao nhiêu, để tránh trường hợp nhận nhiệm vụ quá sức xong bỏ mạng oan uổng.
Tuy cấp độ Mạo Hiểm Giả không liên quan chút gì đến cấp độ của Ma Pháp Sư, nhưng cũng phải là Ma Pháp Sư mạnh mới lên được cấp Mạo Hiểm Giả.
Thông thường vẫn có những người không phải là Ma Pháp Sư trở thành Mạo Hiểm Giả, bất quá họ không lên được quá cấp 2.
Không biết sử dụng ma thuật, thường gia nhập Mạo Hiểm Giả, làm những nhiệm vụ an toàn để kiếm sống qua ngày thôi.
Tất nhiên những người như thế đều phải dựa vào ma cụ để chiến đấu.
Vũ khí giống như của Ma Tùng Quân thường được gọi là ma cụ.
“Quân ca, ta có thể hỏi ma cụ của ca từ đâu mà có không?” – Long Nguyên Giáp sau khi kể xong liền hỏi Ma Tùng Quân.
“Thấy thằng mập mập kia không? Nó rèn ra đấy.” – Ma Tùng Quân nói.
“Hả?” – Long Nguyên Giáp không tin được nhìn sang Lưu Béo.
Lúc này Lưu Béo đang ngồi bắt ve cho con Gâu, sau đó lại dâng nước cho con Meo.
Kế tiếp mới lọ mọ đi gấp lại cái lều của mình rồi đặt lên trên xe.
Nhìn ngược nhìn xuôi, Long Nguyên Giáp không thể nhìn ra được một người như Lưu Béo là người rèn ra thanh kiếm của Ma Tùng Quân.
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hắn thật sự là thợ rèn giỏi đấy.
Mặc dù chỉ mới 18 tuổi.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Cái gì?”
“Hả?”
Hai tiếng thốt lên, một là của Long Nguyên Giáp, một là của Huyết Phong.
“Quân ca...!hắn thật sự chỉ mới 18 tuổi? Gương mặt đó, đệ còn tưởng trạc tuổi chúng ta.” – Long Nguyên Giáp không nhịn được nói.
“Ha, vậy là bằng tuổi mình mà? Không được, phải nói cho ra nhẽ.” – Huyết Phong lẩm bẩm một mình, sau đó chạy đi tìm Lưu Béo.
“Thôi tới giờ bán rồi, đệ ăn gì thì chọn đi.
Menu ở trên bàn cả.”
Nói xong Ma Tùng Quân đứng dậy, dặn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đi hỏi xem khách ăn gì.
Còn hắn đến quầy hủ tiếu của mình để đợi đơn.
Giờ Long Nguyên Giáp không có đầu óc đâu để ăn uống nữa, hắn đang vò đầu bứt tóc để nghĩ cách tiếp cận Lưu Béo.
Nhưng phải làm sao để không mất lòng Ma Tùng Quân, dù gì Lưu Béo cũng là người của Ma Tùng Quân, hắn lại chưa rõ quan hệ của hai người là gì.
Dong binh đoàn của hắn thật sự rất cần một thợ rèn giỏi, mặc dù có sẵn vài thợ rèn rồi, nhưng trình độ của họ đều ở mức trung bình.
Lưu Béo lại là thợ rèn rèn được thanh kiếm kia, tuy qua lời kể của thuộc hạ hắn, họ nói thanh kiếm đó chí ít cũng phải cấp Tim.
Dù không tin cho lắm, nhưng thợ rèn trẻ tuổi như vậy có thể rèn được ma cụ cấp Tim, Long Nguyên Giáp lại không tin lắm.
Theo hắn, thanh kiếm của Ma Tùng Quân chắc chắn là cấp Lam.
Ở tòa thành nơi biên cương này, bất kì một thợ rèn nào có thể rèn được cấp Lam đều là thợ rèn được vô số Guild săn đón, huống chi Lưu Béo còn trẻ tuổi như vậy.
Tương lai rèn được ma cụ cấp Tím chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Suy nghĩ đắn đo một lúc, Long Nguyên Giáp không biết phải mở lời như thế nào.
Hắn đây là muốn đào