Chả là Ma Tùng Quân nghĩ quá nhiều, Lưu Béo dường như không nhắc đến chuyện đó.
Hắn chỉ chăm chăm săm soi bộ giáp mới mua kia.
“Đường may này...!đạt đến độ hoàn hảo thượng thừa.
Chất liệu tuy không cao, nhưng các khuôn giáp lại hoàn hảo đúng tỷ lệ.
Con người có thể làm ra tỷ lệ hoàn hảo thế này được ư? Số đo đều phù hợp với Quân ca, bộ giáp này như được thiết kế cho riêng ca.”
“Ở đây có lớp may chìm, cái này phải may mấy lớp mới được nhỉ? Chỉ cũng phải là loại chỉ chống mốc, chống nước, chống lửa...!Bộ giáp này quá tinh tế.
Phẩm chấp thấp như thế, vì sao người gia công lại tỉ mỉ còn hơn cả mình?”
“Tay nghề thế này còn trên cả phụ thân...!quá hoàn hảo.”
Lưu Béo không ngừng lẩm bẩm một mình.
Ma Tùng Quân nghe được là hắn đang khen đường may của bộ giáp.
Sao không khen cái khác đi, chứ? Hệ thống chắc đưa mấy đồ thiết kế sẵn cho, là hàng đại trà, chắc chắn được làm từ máy móc, máy móc đương nhiên là hoàn hảo rồi.
“Nhưng vẫn thiếu thiếu một cái gì đó...!cũng không thấy tên của thợ rèn trên bộ giáp.
Quân ca, ca lấy bộ giáp này từ đâu?”
Lưu Béo lúc này mới chú ý đến Ma Tùng Quân hỏi.
“Nhặt.” – Ma Tùng Quân thẫn thờ đáp một câu.
Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này.
“Không thể nào, bộ giáp hoàn hảo thế này, còn mới thế này.
Chắc chắn mới được làm ra không quá một ngày.
Không thể nào nhặt được, Quân ca có gặp một thợ rèn gần đây hay sao?” – Lưu Béo không tin, hắn giật giật tay áo Ma Tùng Quân mà nói.
“Không tin thì thôi.
Cái đó là ta nhặt được.
Làm sao? Bộ giáp này cũng chỉ mặc tạm thôi, phẩm chất quá thấp.” – Ma Tùng Quân chối lấy chối để.
“Haizzz...!Quân ca không nói thì thôi vậy.” – Lưu Béo buồn bã, ủ rũ xuống.
“Ta nói ta nhặt được mà không tin à? Không gian ta có thể triệu hồi ra đồ vật, thi thoảng có một vài thứ lọt vào trong đó.
Bộ giáp này cũng thế, ngươi không tin thì chịu.”
“Thật ư? Có chuyện trùng hợp như thế?” – Lưu Béo sáng mắt lên.
Nhưng sau đó lại bắt đầu suy ngẫm.
Nếu thế thì đệ có thể hiểu được, bộ giáp này dường như thiếu đi linh hồn, nó chỉ là một vật chết.
Tuy rất tỉ mỉ và hoàn hảo, nhưng đệ luôn có cảm giác...!nó được đúc khuôn để sản xuất hàng loạt vậy.
“Ờ nghĩ đúng rồi đó.” – Ma Tùng Quân nghĩ thầm trong đầu.
Sau đó hắn lại hỏi: “Nói chuyện với Long Nguyên Giáp sao rồi? Hắn giữ ngươi cả tối, thế đã đưa ra quyết định chưa?”
Không biết vì sao, Lưu Béo đột nhiên mất đi hứng thú với bộ giáp của Ma Tùng Quân.
Hắn cẩn thận đặt bộ giáp lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước mặt Ma Tùng Quân, mang theo một gương mặt nghiêm túc hơn mọi ngày.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân, khiến Ma Tùng Quân cảm thấy có chút căng thẳng.
Chừng vài hơi thở sau, rốt cuộc Lưu Béo cũng nói:
“Quân ca, đệ đi theo ca không lâu.
Tuy chưa được một tháng, nhưng mà ca không thể nào vứt bỏ đệ như vậy được chứ hu hu hu...!đệ không muốn đi đâu.
Đệ từ chối Long huynh rồi, Quân ca, đừng bỏ đệ...”
Nước mắt nước mũi giàn dụa, Lưu Béo lao đến ôm tay Ma Tùng Quân khóc nức nở.
“Buông ra, ta mới đi tắm.
Đừng có hỉ mũi vào đó, con mẹ nó, cái thằng này, có buông ra không thì bảo.
Có gì từ từ nói.”
Hôm nay trời khá lạnh, nên Ma Tùng Quân mặc áo tay dài, áo lại có màu trắng nữa.
Thế mà Lưu Béo dám dùng tay áo của hắn làm cái giẻ lau mặt, xì hết nước mũi lên đó.
Hết cách Ma Tùng Quân phải thốc một cú vào bụng Lưu Béo khiến cho nó bình tĩnh lại.
Cơn đau làm cho Lưu Béo như tỉnh táo ra hơn.
Hắn lấy lại gương mặt bình tĩnh, có điều nước mắt còn đọng trên gương mặt phúng phính, nước mũi chảy cả xuống dưới cằm.
Cộng thêm bộ dạng nghiêm túc kia, trông Lưu Béo rất là mắc cười.
Nhưng Ma Tùng Quân không cười được, hắn thấy Lưu Béo đang muốn nói chuyện nghiêm túc với mình.
“Ngay từ đầu đệ đã hứa với muội muội của mình là sẽ đi theo ca.
Tuy mục đích của đệ chính là trở thành thợ rèn giỏi nhất Dạ Lang, nhưng trong quá trình đi cùng ca, đệ rất hậu đậu, gần như không giúp cho ca được chuyện gì.
Đã thế còn được ca cứu mạng, được ca cho ăn, được ca cho chỗ ngủ rồi cả những món đồ kì lạ của ca cũng không ngần ngại chia sẻ cho đệ.”
“Tuy không lâu, nhưng ca có ơn với đệ.
Đưa đệ ra ngoài thế giới này, tiếp xúc với những điều mới mẻ hơn.
Đệ không thể vì một người mới gặp mà đi theo họ được.
Tuy Long huynh có thể đối xử tốt với đệ, nhưng đệ muốn theo Quân ca hơn.
Muốn cùng ca đi đến nhiều vùng đất hơn.”
“Trên hết, nếu không có đệ thì ai sẽ là người bảo trì thanh trọng kiếm cho ca? Đệ vẫn chưa ưng ý với thanh kiếm đó lắm.
Nếu một ngày không thể rèn ra được một món vũ khí thích hợp với Quân ca, đệ ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Quân ca, xin đừng đuổi đệ đi.
Đệ nhất định sẽ có tác dụng, dạo này để rửa chén không bị vỡ cái nào.
Quân ca...”
“Thôi được rồi, mùi mẫn như vậy làm gì? Tởm chêt đi được.”
Ma Tùng Quân đưa tay ra ngăn Lưu Béo nói tiếp.
Sau đó hắn chỉ vào hai chị em Yên Nhược Đan đang rửa chén rất là chăm chú: “Rửa chén có người rửa rồi.
Vừa sạch vừa cẩn thận, vừa đáng yêu nữa.
Lưu Béo, đệ không thể đi theo ta mãi được.
Ta chỉ đi khắp nơi bán hủ tiếu, làm sao có thể giúp tay nghề của đệ khá hơn được? Suy nghĩ lại không được sao?”
“Đi theo ta rất nguy hiểm, không phải lúc nào ta cũng bảo vệ đệ được.”
Cuối cùng Ma Tùng Quân nói ra mục đích của mình.
Quá trình vừa rồi chỉ gần một tháng, nhưng nguy hiểm rình rập ở khắp nơi.
Hắn còn phải phân tâm bảo vệ