Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu.
Hắn quả thật cũng đang định đi tìm chi nhánh của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả để đăng ký.
Vốn Long Nguyên Giáp muốn hắn gia nhập dong binh đoàn của gã, nhưng Ma Tùng Quân lại từ chối.
Một phần là vì không muốn làm phiền Long Nguyên Giáp, hắn nói rằng có thể đảm bảo giấy Mạo Hiểm Giả cho Ma Tùng Quân.
Tức hắn không cần phải đi làm nhiệm vụ theo chu kỳ, để giữ giấy chứng nhận Mạo Hiểm Giả, dong binh đoàn Nhâm Dần của Long Nguyên Giáp sẽ làm hết.
Nhưng như thế lạ khiến Ma Tùng Quân lo ngại sẽ gây họa cho Long Nguyên Giáp.
Trong tương lai, hắn không biết Huyết Phong và hai chị em họ Yên có làm gì tai tiếng hay không.
Nếu gây ra tai họa, dong binh đoàn của Long Nguyên Giáp sẽ bị liên quan ít nhiều.
Ma Tùng Quân không muốn mang đến rắc rối cho bạn bè của hắn.
Vì tránh trường hợp đó nên Ma Tùng Quân mới từ chối.
Thông qua Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân biết được muốn đi qua các thành phải có giấy chứng minh thân phận.
Mà cả Ma Tùng Quân, Huyết Phong và hai chị em họ Yên đều không có cái giấy đó.
Có mỗi Lưu Béo là có, nhưng lại là giấy chứng minh thân phận của nước Dạ Lang.
Thế thì giấy chứng minh kia chẳng có chút tác dụng nào ở đây, trừ khi Lưu Béo có giấy thương nhân mới được phép thông hành trong đế quốc.
Còn với tư cách của một cư dân ngoại quốc, Lưu Béo vẫn không được thông hành.
Nên chỉ còn cách cuối cùng là trở thành Mạo Hiểm Giả, chỉ cần thành Mạo Hiểm Giả là có tư cách thông hành qua các tòa thành của đế quốc.
Thậm chí mỗi tháng còn được nhận thêm vài đồng nếu làm nhiệm vụ của hội Mạo Hiểm Giả đưa ra.
Để trở thành Mạo Hiểm Giả thì không có yêu cầu gì nhiều.
Chỉ cần có thực lực là được, còn nguồn gốc thì có Long Nguyên Giáp đứng ra đảm bảo nên không phải lo về chuyện xuất thân.
Bất quá Ma Tùng Quân hơi lo lắng cái quy trình đăng kí.
Là phải làm qua một số bài kiểm tra, trong đó có bài kiểm tra ma thuật.
Mà hắn là kẻ chẳng có một chút ma lực nào trong người, thế thì kiểm tra cái khỉ gì?
Ban đầu Ma Tùng Quân cứ nghĩ ở đây không kiểm tra giấy tờ gì đó, do buổi tối hôm trước hắn vào thành, binh lính cũng không đòi kiểm tra giấy tờ mà chỉ ngăn không cho vào.
Sau khi được vào cũng không bị kiểm tra giấy tờ.
Chắc là do có dong binh đoàn Nhâm Dần đứng ra bảo lãnh nên hắn mới được miễn một bước đó.
Nói đi cũng phải nói lại, thế giới này còn dễ dãi chán.
Gặp thế giới của hắn, nếu không có giấy tờ thử xem.
Bất kì dịch vụ nào cũng không được sử dụng, chẳng khác người vô gia cư là mấy.
Thậm chí nếu ở các quốc gia gay gắt về vấn đề giấy tờ, người ngoại quốc mà không có, chắc chắn sẽ bị bắt nhốt vào tù.
“Đợi một chút, chúng ta về phòng trọ đón ba đứa nhỏ kia.” – Ma Tùng Quân nói với mấy người Huỳnh Đức.
Sau đó hắn mời mấy người bọn họ lên thùng xe phía sau để ngồi.
Bây giờ thùng xe bên trong của hắn, có đặt thêm một cái bàn gỗ và mấy tấm nệm để ngồi bệt có lưng tựa bằng gỗ.
Sau này có mấy đứa nhỏ đi cùng, nơi đó sẽ là chỗ ngồi hoặc nằm nghỉ cho tụi nó.
Cũng may cái hệ thống vô dụng có không gian chứa đồ, nên cái thùng xe mới trống được.
Căn bản chỉ để một cái bếp nhỏ, một cái tủ lạnh với một tủ quần áo cộng thêm mấy đồ linh tinh be bé khác.
Ngoài ra cũng không có thêm cái gì.
Được leo lên xe ngồi, nhóm người Huỳnh Đức ngó nghiêng đủ thứ với những món đồ hiện đại chưa bao giờ được thấy.
Nhất là cái tủ lạnh, được bọn họ mở ra mở vô nửa ngày trời chỉ để nhìn cái bóng đèn tủ lạnh sáng lên khi mở ra, tối đi khi khép hờ hờ vào.
Do đang lái xe nên Ma Tùng Quân không biết chuyện đó, Lưu Béo hôm nay cũng ra sau xe để trò chuyện cùng bọn họ.
Hắn tà lanh giới thiệu đủ thứ, cũng là kẻ bày đầu cái trò mở tủ lạnh.
Nếu để Ma Tùng Quân biết được, có khi hôm nay Lưu Béo bị bỏ đói.
Sau khi giới thiệu một đống công dụng của mấy thứ lặt vặt như bếp ga, nồi điện, ấm điện, tủ lạnh, thậm chí là cả bồn cầu nhà tắm thì hắn lại nhìn chằm chằm Tú Linh với ánh mắt rất kì lạ.
“Nhìn cái gì, ta móc mắt ngươi ra bây giờ.” – Tú Linh lườm Lưu Béo một cái.
“Ta cứ nghĩ tộc Elf chỉ có trong truyền thuyết.
Nên ta hơi hiếu kì một chút ha ha...!xin lỗi vì đã làm cô nương khó chịu.”
Lưu Béo vừa gãi đầu vừa nói, xong hắn quay đầu sang trò chuyện cùng với Huỳnh Đức và Khôi Vĩ.
“Linh tỷ, ta thấy hắn quả thực không có ý xấu.
Hắn chỉ đang tò mò thôi, sao tỷ có vẻ ghét hắn quá vậy?” – Khánh Ngọc bên cạnh hỏi nhỏ Tú Linh.
“Ta không thích mấy tên mập.
Muội biết ta theo chủ nghĩa ăn chay, tiết kiệm lương thực.
Hắn ăn như heo như bò mới có cái thân thể đó.
Một kẻ ham ăn như hắn thì làm được việc gì chứ?” – Tú Linh nói thẳng ra không một chút gì là sợ Lưu Béo nghe được.
Từ đầu khi nói chuyện với mấy người Huỳnh Đức, tai của Lưu Béo sớm đã vểnh lên nghe lén Tú Linh và Khánh Ngọc nói chuyện.
Chả là nghe đến đây, đôi tai của hắn thu nhỏ lại, gương mặt cúi gầm xuống có vẻ như rất buồn rầu.
Về đến nhà trọ, Ma Tùng Quân thấy Huyết Phong cùng hai đứa nhỏ đã đứng đợi sẵn.
Yên Nhược Tuyết lập tức mở cửa xe hắn ra, gương mặt hớn hở đón chào hắn.
Bước xuống xe, Ma Tùng Quân xoa đầu Yên Nhược Tuyết một cái.
Con bé này bình thường thẹn thùng ít nói, nhưng thực tế rất để ý đến người khác, chỉ là cái tính hay ngại ngùng không dám bắt chuyện với ai.
Khác một trời một