Thành An Sương thực tế không lớn, nơi đây là cứ điểm để phòng thủ biên giới.
Địa hình hai bên là núi, con đường duy nhất dẫn vào đế quốc từ phía Nam đã bị thành An Sương chặn lại.
Hai bên là rừng núi trập trùng.
Phía Bắc là cung đường dẫn đến một trấn khác gần đó.
Vì thế nên bài thực hành của Mạo Hiểm Giả chỉ có thể thực hiện ở hai cánh rừng phía Đông hoặc phía Tây.
Trong khi những Mạo Hiểm Giả đăng kí khác đang tập trung ở phía Tây, thì Ma Tùng Quân cùng mấy đứa nhỏ của mình lại đứng đợi ở phía Đông.
Nhìn cảnh đồi núi hoang vắn không một bóng người, Ma Tùng Quân cứ có cảm giác sai sai.
“Chào mừng tổ đội Mạo Hiểm Giả Hủ Tiếu.
Bài kiểm tra của các ngươi sắp bắt đầu.
Những đội Mạo Hiểm Giả khác sớm đã bắt đầu bài kiểm tra của mình, chỉ còn các ngươi.”
Lúc này lão giám khảo có biệt danh Thích Lột Đồ xuất hiện trước mặt Ma Tùng Quân tươi cười mà nói.
Nhìn vẻ mặt của lão ta, Ma Tùng Quân híp mắt lại hỏi:
“Những người khác đâu? Tại sao chỉ có mỗi chúng ta?”
“Bọn họ đã bắt đầu trước, bởi vì chỉ có năm con Ma thú, nhưng có đến 8 đội.
Mỗi đội phải bắt được một Ma thú mới tính là đậu bài kiểm tra.” – lão giám khảo mỉm cười nói.
“Ờ, trong khu rừng kia rõ ràng chỉ có hai con Ma thú.
Với hai con mụ khùng điên hồi chiều.
Làm gì có ai? Tính lừa ta đấy hả lão già chết tiệt này.
Nói ngay, có âm mưu gì?”
Ma Tùng Quân triệu hồi ra trọng kiếm, đập ầm ầm xuống đất quát.
“Cái gì? Làm sao ngươi biết?” – Lão giám thị ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân.
Rõ ràng hai người kia ở tít sâu trong rừng, cả Ma thú cũng vậy.
Chúng thậm chí còn xa hơn, chí ít phải mười mấy cây số sâu bên trong rừng núi.
Làm thế quái nào Ma Tùng Quân lại biết? Thậm chí còn nói chính xác số lượng hai con.
Vẻ mặt ngạc nhiên của lão giám thị thu hết vào mắt Ma Tùng Quân, mắt hắn híp lại ngày càng bé.
Cuối cùng thu kiếm lại, lựa chọn quay đầu:
“Về thôi, tháng sau thi lại.
Chúng ta bị chơi rồi.
Ta sẽ đi tố cáo lên Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.”
“Ấy ấy ấy khoan đã Ma Tùng Quân.” – lão già biến sắc gọi Ma Tùng Quân lại.
Nhưng hắn dẫn theo người đi, nửa bước cũng không dừng.
Thấy thế lão già hóa thành đô vật, nhảy đến chắn trước mặt Ma Tùng Quân.
“Sao đây? Muốn đấm nhau à?”
“Rắc rắc rắc...”
Huyết Phong bên cạnh bẻ tay, Lưu Béo lấy ra mấy cây nỏ của mình.
Ma Tùng Quân thì nghiêng đầu hỏi.
“Không có không có.
Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.” – Lão giám thị cười khổ nói.
Lão không ngờ Ma Tùng Quân lại khó chơi như thế này, làm thế quái nào hắn có thể biết được trong rừng có những ai với ai chứ? Chẳng phải hắn là Ma Pháp Sư hệ Không Gian hay sao? Từ khi nào hắn có khả năng dò đường vậy? Hay bên cạnh hắn có Ma Pháp Sư dò đường?
Không đúng, ngoại trừ Ma Tùng Quân ra thì bốn người kia đã được kiểm tra ma lực hết rồi.
Ma lực của hai đứa trẻ họ Yên rất cao, cao gấp ba bốn lần so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhưng Lưu Béo lại chỉ có 5 điểm ma lực, còn Huyết Phong dường như không có một chút ma lực nào.
Thực ra lúc kiểm tra ma lực, Ma Tùng Quân trực tiếp cho người kiểm tra đánh giá ma lực của hắn bằng 0 cho nhanh.
Chỉ có mấy đứa nhà hắn là tò mò muốn xem thử ma lực mình bao nhiêu.
Không tính Huyết Phong có thể chiến đấu bằng nhục thân, thì Lưu Béo là thảm nhất.
Thua cả một đứa trẻ, bất quá hắn là một thợ rèn nên cũng bớt tổn thương hơn một chút.
“Hiểu lầm? Thế thì tránh ra, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả không công bằng thế này.
Để ta đi kiện.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.
“Đừng đừng, không phải là không công bằng.
Mà đây là đang ưu tiên cho ngươi đó.
Đội của ngươi toàn thiên tài, nếu khởi đầu của cả nhóm ở cấp Satu thì quá thiệt thòi.
Nên ta mới đặc biệt đề ra một thử thách cao hơn.
Chỉ cần giết được một con Ma thú, các ngươi đều được thăng lên cấp 2 - Zewg.”
Lão giám thị xoay tay lại, cười hì hì nói với Ma Tùng Quân.
“Không, ta thích làm theo từng bước đấy.
Coi như ta là người bình thường đi ha, đừng đối xử đặc biệt như thế.” – Ma Tùng Quân cười nhạt đáp.
Nói xong Ma Tùng Quân định đi tiếp thì vẫn bị chặn lại, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm lão già trước mắt.
Với hắn, lão già này tuy không bộc lộ sát khí, nhưng Ma Tùng Quân thừa biết bản thân không thể đánh lại lão ta.
Nhưng là một người của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, không thể đánh một người vì không muốn tham gia được.
“Nếu đậu kì thi, các ngươi mỗi người sẽ được nhận phần thưởng gấp mười lần so với Mạo Hiểm Giả bình thường.
Thế nào?”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Đột nhiên bên cạnh Ma Tùng Quân vang lên hai tiếng đồng ý.
Hắn ngoái đầu lại nhìn thì thấy Yên Nhược Đan lè lưỡi nhìn hắn, bên cạnh nữa chính là Huyết Phong.
Thằng này nghe phần thưởng gấp 10 lần thì hai con mắt đã sáng lên.
“Này này, có biết là mấy đứa đang bị dụ không hả? Tiền thưởng gấp mười thì đáng bao nhiêu mà đồng ý?” – Ma Tùng Quân vội nói.
“Biết chứ thúc thúc.
Nếu chúng ta đậu kì thi, mỗi người sẽ được 10 đồng bạc.
Nếu gấp mười lên sẽ là 100 đồng bạc.
100 đồng bạc nhiều lắm đấy thúc thúc biết không? Như thế có thể đóng tiền ăn cho thúc thúc này, có thể mua quần áo cho muội muội này, mua một xâu kẹo này, mua được mấy cân thịt heo, hạt thóc...”
Yên Nhược Đan nói ra một loạt công dụng của 100 đồng bạc khiến Ma Tùng Quân ngớ người.
Bên cạnh Huyết Phong liên