Koch Clara đúng là có vị trí giáo sư của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, nhưng đồng thời nàng cũng là một Ma Pháp Sư hệ trị liệu cấp cao.
Khi Ma Tùng Quân vào thăm Yên Nhược Tuyết, thì con bé cơ bản đã ngồi ăn bánh, uống nước ngọt, còn mời cả Koch Clara ăn nữa.
Trông thấy thế, Ma Tùng Quân thở phào một hơi.
Hắn sợ Yên Nhược Tuyết bị để lại sẹo trên má, ban nãy hắn còn thấy vệt máu dài trên má của Yên Nhược Tuyết.
Chắc chắn là do tên ra tay đánh Yên Nhược Tuyết có đeo nhẫn nên mới khiến mặt Yên Nhược Tuyết chảy máu ra như thế.
“Thúc thúc, đám côn đồ kia thúc thúc phế hết chưa?”
Đang định leo lên xe, hắn nghe Yên Nhược Đan hỏi khiến hắn suýt chút sẩy chân.
“Con nít hỏi mấy chuyện đó làm gì.
Mấy kẻ đó bị Huyết Phong và Lưu Béo giải quyết hết rồi.
Thúc cái gì cũng không làm.” – Ma Tùng Quân ho khan một tiếng rồi nói.
“Thấy chưa Tuyết Tuyết, thúc ấy vẫn coi chúng ta là con nít dễ dụ đó.
Haizz, thúc thúc thật đáng thương.
Tốn công lừa con nít, mà lừa cũng không xong.”
Yên Nhược Đan quay sang nói với Yên Nhược Tuyết, vừa nói vừa khoanh tay lại lắc đầu than vài tiếng.
“Ta...”
Ma Tùng Quân cứng họng nhìn con nhóc ngang ngược trên xe.
Hắn nói gì bây giờ, chẳng lẽ đi chấp con nít.
Không sao không sao, Phiền Bỏ Mẹ còn quá đáng hơn thế này, hắn còn nhịn được.
Huống chi một con bé có gương mặt đáng yêu như thế.
Không, có cái gì đó không đúng lắm ở đây.
Sao hắn lại nghĩ đến Phiền Bỏ Mẹ? Phải rồi, chắc chắn là Phiền Bỏ Mẹ học tập tính cách móc mỉa con nhóc Đan Đan kia.
Dạo gần đây hắn bị móc không dưới chục lần mỗi ngày.
Dở rồi, học ai không học đi học con bé chưa được 10 tuổi.
“Nhược Tuyết, ăn ít bánh thôi.
Không là sâu răng đấy...!à cái huy chương Mạo Hiểm Giả đâu?”
“Thúc thúc nói cái này, nó làm bằng bạc đó thúc thúc.
Bán được giá lắm.” – Yên Nhược Đan lấy ra huy chương của mình, miệng cười hô hố nói.
“Này, còn nhỏ sao lại có cái suy nghĩ tham tiền đó? Bỏ đi nghe chưa.”
Lão khọm giám thị không biết đứng bên cạnh Ma Tùng Quân từ khi nào, lão ra dáng người lớn răn đe Yên Nhược Đan một tiếng.
“Xì, thời buổi này không có tiền là chết đói đó ông.
Ông có phải nhịn đói mấy ngày liên tiếp vì không có tiền chưa? Chắc là không rồi, sống đến cái tuổi già khú thế này mà nhịn đói một ngày chắc chết queo ha.” – Yên Nhược Đan le lưỡi nói.
Bị Yên Nhược Đan mắng một trận, mặt mũi lão khọm cũng đen lại giống hệt Ma Tùng Quân.
Lão khọm lại quay sang trách móc Ma Tùng Quân:
“Ma Tùng Quân, có phải là tác phẩm của ngươi không? Nói thật đi...”
“Ông im đi.” – Ma Tùng Quân than một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
“Ha ha, Yên Nhược Đan của ta đúng là đỏng đảnh.
Thế này thì lên đế đô còn sợ ai ăn hiếp nữa?” – Koch Clara ngồi bên cạnh vỗ đùi cười ha hả nói.
“Ai thèm lên đế đô? Bà dì đây có công chữa thương cho Tuyết Tuyết nhà ta, nên ta không muốn thất lễ.
Đừng có làm như thân lắm.” – Yên Nhược Đan khoanh tay lại hừ lạnh một tiếng nói.
Thế là mặt mũi Koch Clara cũng đen lại như mực.
Ba người lớn đều không trị được một đứa con nít.
Thật là thảm hại hết sức.
“Tất cả lấy ra huy hiệu của Mạo Hiểm Giả của mình đi.”
Lão khọm lúc này mới ho khan một tiếng vào vấn đề chính.
Vì để mọi thứ trang nghiêm hơn một chút, Ma Tùng Quân gọi mấy đứa nhỏ xuống xe.
Lấy ra một cái bàn tròn rồi ngồi lại với nhau.
Lão khọm thì đứng một bên cùng với cô nàng lễ tân ở sảnh Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Cô nàng ấy cầm theo một tập giấy tờ mỏng, và mấy cây viết như đang đợi bọn họ ký giấy tờ gì đó.
“Đặt huy hiệu của các ngươi lên bàn hết đi.” – lão khọm tiếp tục nói.
Mấy người Ma Tùng Quân liền đặt huy hiệu lên hết trên bàn.
Năm cái huy hiệu đều có hình dáng giống hệt như nhau.
Chúng không biết được làm từ gì, nhưng khi nhỏ máu lên lại biến thành màu bạc sáng bóng đến lạ thường.
“Ma Tùng Quân – Trần Nguyệt Huyết Phong – Lưu Bảo – Yên Nhược Đan – Yên Nhược Tuyết.
Năm người các ngươi giờ đây đã trở thành Mạo Hiểm Giả cấp Zewg.
Chúc mừng các ngươi.”
Nói xong lão khọm vỗ tay.
Bên cạnh cô nàng lễ tân cũng vỗ tay không ngớt, đến nỗi làm rơi tập giấy tờ lúc nào không hay.
Long Nguyên Giáp, Koch Clara, Bellamy Sophie và cô nàng thư ký của Long Nguyên Giáp – Rosaria cũng vỗ tay.
Nghe thế Ma Tùng Quân thở phào một hơi, ít ra có cái giấy thông hành để đi rồi.
“Nhưng do các ngươi đã vượt cấp.
Nên bây giờ ta phải giao một nhiệm vụ chỉ định cho các ngươi.
Nhiệm vụ này yêu cầu lập một nhóm tối thiểu ba người.
Các ngươi nếu muốn lập nhóm thì hãy đăng ký nhóm bây giờ luôn đi.
Nếu không lần sau tự đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả mà đăng ký.”
Bấy giờ lão khọm mới nói ra nguyên do của mình.
“Sao cơ? Làm nhiệm vụ ngay bây giờ ư?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Không phải là ngay bây giờ.
Tất nhiên nhiệm vụ nào cũng sẽ có thời gian để hoàn thành.
Cụ thể nhiệm vụ thì sau khi các ngươi lập tổ đội chúng ta mới công bố được.
Nếu không mỗi người sẽ nhận một nhiệm vụ riêng biệt, với hai đứa nhỏ này thì hơi khó đó.” – lão khọm cười gian manh nói.
“Rồi lập nhóm đi, trước sau gì chẳng phải lập nhóm.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Thế thì viết vào đây, tên của thành viên.
Tên nhóm muốn đặt là gì.
À, còn phải ghi thông tin kỹ năng và sở trường của các ngươi vào trong đó nữa.
Ghi đại khái cho có thôi cũng được, không cần ghi con bài tẩy ra đâu.”
Lão khọm lấy tập giấy tờ trên tay đưa cho Ma Tùng Quân.
Ghi một hồi tất cả đã ghi xong, nhưng Ma Tùng Quân ghi đến tờ thứ mười vẫn chưa xong.
Căn bản là do chữ hắn quá xấu, lão khọm cầm lên đọc, thấy đọc không được lại bắt hắn ghi lại.
— QUẢNG CÁO —
Sau cùng hắn đành phải muối mặt nhờ bé gái viết chữ đẹp nhất viết cho hắn.
“Thúc thúc năm xưa học viết chữ có phải là ngủ gật đúng không? Con người không thể nào viết chữ xấu như thế này được.” – Yên Nhược Đan vừa viết vừa càu