Thần thiếu, sao lại đứng ở cửa thế này?” Ngay lúc cô im miệng, thiên âm từ ngoài cửa câu lạc bộ LOST truyền đến, khiến cô nhất thời cảm thấy trở nên kích động. (1612: Chị Lâm ví tiếng anh Úc với tiếng trời vì anh Úc xuất hiện đúng lúc.)
Cứu tinh! Cứu tinh của cô đến rồi!
Úc mỹ nam, cô thật sự rất cảm ơn!
“Úc tiên sinh tự mình đến đón tiếp tôi... thật là quá vinh hạnh cho tôi.” Lực chú ý của Viên Diệc Thần rốt cuộc chuyển tới trên người Úc mỹ nam, cười híp mắt nói.
“Không dám nhận, xin mời Thần thiếu vào bên trong.” Úc mỹ nam vừa nói, hình như liếc qua chỗ cô một cái, cô chợt hiểu lúc này phải làm gì, thừa dịp hai người đang chào hỏi, lặng lẽ, một chút âm thanh cũng không dám phát ra lui về sau từng bước từng bước một.
Viên Diệc Thần nói chuyện với Úc mỹ nam tới lúc gần bước hẳn vào LOST rồi, mà lúc ấy cô cũng sắp thở phào nhẹ nhõm, Viên Diệc Thần chợt quay đầu lại, cười cười vẫy tay với cô: “Hiểu Lâm, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn nha ~ về sau có cơ hội chúng ta lại uống một chén.”
Cô chợt cứng đờ người. Không ngờ, thật là không có nghĩ đến, cậu ta lại còn làm ra hành động như vậy!
Nhưng không đợi cô trả lời, cậu ta đã đi vào trong cửa lớn rồi. Lửa giận vừa bốc cứ thế nghẹn ở cổ, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, vội vã chạy về phía sân ga.
Cô nhận ra, khi Viên Diệc Thần trở thành Thần thiếu hình như thích nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, cô càng sợ cậu ta lại càng vui vẻ —— thật là một kẻ bi*n th*i mười phần.
Sau đó cô lại bất chợt nghĩ đến một vấn đề. Thần thiếu hiển nhiên là biết sự tồn tại của lớp trưởng, còn lớp trưởng thì sao? Nhìn biểu hiện của cậu ta sợ rằng là không biết Thần thiếu tồn tại. Loại bệnh nhân cách phân liệt này mặc dù cô thấy trên ti vi và tiểu thuyết rất nhiều lần, nhưng trong cuộc sống hiện thực vẫn là lần đầu tiên gặp phải, đối với loại bệnh này cô có một loại rất cảm giác vi diệu. Nghe nói, nhân cách phân liệt thường là do tình cảm bị tổn thương —— nói cách khác, Viên Diệc Thần nói không chừng từng có bóng ma tuổi thơ, cho nên mới sinh ra nhân cách Thần thiếu kia.
...... Thôi, tìm hiểu chuyện huyễn hoặc này là hoàn toàn không cần thiết, cô vẫn nên giữ lại tinh lực mà nghĩ nên nói với chị Lưu thế nào về chuyện chuyển chỗ làm này thôi.
Nghĩ đến chuyện này, cô liền nhức đầu.
Cô biết mình nên nhanh chóng tới Vạn Tử Thiên Hồng một chuyến, chấm dứt chuyện nên chấm dứt. Nếu Úc mỹ nam cũng đồng ý, như vậy việc cô vào LOST làm việc hẳn là không còn vấn đề, cho nên cô phải đến Vạn Tử Thiên Hồng giải quyết tiền nợ. Hình như chị Lưu còn rất quan tâm cô, có lẽ cô có thể bàn bạc cách giải quyết món nợ kia.
Hôm nao không bằng hôm nay, không bằng ngay hôm nay cô đi giải quyết chuyện này cho gọn.
Sau khi gọi điện để chắc chắn hôm nay chị Lưu có đi làm, cô ngồi xe buýt tới Vạn Tử Thiên Hồng, trực tiếp lên phòng nghỉ ngơi ở lầu bốn.
Trong phòng nghỉ lúc này không có người nào, Linh Linh và Dương Dương đều không ở đây. Nhìn thấy cô, chị Lưu không nói gì, trực tiếp dẫn cô đến một phòng trống trong lầu bốn.
“Chị Lưu, em muốn nói về chuyện em thiếu Vạn Tử Thiên Hồng hai vạn tệ.” Cô đi thẳng vào vấn đề nói.
“Ah, em không biết gì sao?” Chị Lưu hình như có chút kinh ngạc.
“...... Cái gì?” Cô phải biết cái gì? Chẳng lẽ chỉ có ngần ấy thời gian lãi mẹ đẻ lãi con đã lên tới ba vạn bốn vạn? Không nên làm cô sợ chứ! Cô khẩn trương nhìn chị Lưu, chờ câu trả lời của chị ấy.
“Ông chủ Tào đã giúp em trả sạch tiền nợ, em không còn thiếu Vạn Tử Thiên Hồng một đồng nào nữa rồi.” Chị Lưu nói.
Tào, Tào Tử Minh? Anh ta làm vậy lúc nào?
...... Thì ra ông chủ Tào mới đúng là Lôi Phong, nếu không phải cô muốn tới Vạn Tử Thiên Hồng xin nghỉ việc, cô căn bản cũng không biết anh ta đã thay cô trả nợ.
“Y Y, chị tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng...... Chị thật tâm hi vọng em không bị cuốn vào những thứ tranh đấu kia.” Chị Lưu chợt mở miệng, kéo cô từ trong suy nghĩ ra.
Lựa chọn? Cô lựa chọn cái gì?
“Chờ một chút, chị Lưu. Em lựa chọn cái gì?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ không phải là em đi theo ông chủ Tào sao?” Chị Lưu hình như có chút mờ mịt.
“Dĩ nhiên không có!”
“Vậy ngài ấy......”
“Em chỉ giúp anh ta một chút...... Chuyện có chút phức tạp, nhưng tuyệt đối không phải là như chị nghĩ!” Cô cố gắng giải thích. Cái gọi là “tam nhân thành hổ”, lời đồn bị nhiều người lặp đi lặp lại, người nghe sẽ tin là thật, nói tới nhiều người thì ngay cả cô cũng tin thì phải làm thế nào?!
“Hoá ra là như vậy.” Chị Lưu nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, không tiếp tục hỏi về chuyện đó nữa. Mà cô thì lại không thể không nhắc tới một vấn đề khiến người khác bị tổn thương về mặt tình cảm.
“Chị Lưu, lần này tới, em còn có một việc muốn nói với chị.”
“Chuyện gì? Có khó khăn gì cứ việc nói, Chị sẽ cố gắng giúp đỡ.”
“Em...... Em muốn nghỉ việc.” Cô cúi đầu không dám nhìn chị Lưu, nhỏ giọng nói ra.
“Tại sao? ...... A, đúng rồi, chuyện lần trước như vậy...... Chị đã nói rồi, chị tôn trọng sự lựa chọn của em, về phần quản lý chị sẽ đến thông báo, em đã có ông chủ Tào làm chỗ dựa, quản lý sẽ không làm khó.” Chị Lưu nói.
“Cám ơn chị! Chị đối với em thật sự là quá tốt.” Lời này không thuần túy là nịnh hót. Cô vốn tưởng rằng những người làm việc ở đây đều là con buôn, nhưng chị Lưu lại tạo cho cô cảm giác... giống mẹ.
“Chị chỉ là..... nhìn thấy em thì nhớ tới mình mười năm trước.” Chị Lưu khẽ cúi đầu, hình như lọt vào hồi ức, vậy mà, chị ấy rất nhanh hồi thần, cười cười. “Y Y, đã rời khỏi nơi này rồi thì đừng trở lại nữa, chị thật tâm hi vọng em có thể giữ gìn được sự trong sáng này.”
Đối với chị Lưu như vậy, cô không có cách nào nói ra chuyện sau này bản thân sẽ làm việc ở nơi giống thế này, không thể làm gì khác hơn là tâm tình phức tạp ôm lấy chị ấy.
“Tiền lương trong thời gian đã làm chị sẽ gửi vào tài khoản của em khi kết toán, em cũng không cần trở lại.” Chị Lưu săn sóc nói.
“Cám ơn!” Trừ cám ơn, cô không còn biết nói gì cho phải.
Tâm tình chợt chùng xuống, sau khi từ biệt chị Lưu, cô không yên lòng mà đi vào thang máy, lại bị một cái giọng nói làm cho giật mình tỉnh lại.
“Ơ, đây không phải là Y Y sao, sao bộ dạng lại như mất tiền vậy?”
Cô ngẩng đầu, thấy Dương Dương đang khinh thường nhìn mình.
“Dương Dương!” Hoàn toàn xem nhẹ vẻ khinh thường của Dương Dương, cô ôm lấy cô. Trước khi đi còn có thể gặp lại cô ấy một lần, cô thật sự rất vui mừng.
“Này, cô làm gì đấy?” Dương Dương hình như bị hoảng sợ, giằng co. “Tôi không có hứng thú với con gái!”
...... Mồ hôi ròng ròng.
Cô ấy nói như thế là để bày tỏ bản thân không có hứng thú với con gái, cô không thể làm gì khác hơn là buông tay, lúng ta lúng túng nói: “Tôi cũng không phải bách hợp.”
“Vậy hôm nay cô nổi điên làm gì à?” Dương Dương một bước đi ra thang máy, chán ghét liếc cô một cái.
“Không có...... Tôi chỉ muốn tạm biệt cô.” Cô cũng cùng đi theo ra thang máy, ở sau lưng cô ấy nhẹ giọng nói ra.
Bóng lưng Dương Dương hình như cứng đờ, nhưng cô ấy nhanh chóng làm như không có việc gì quay đầu lại, cười nhạo nói: “Thế nào, tiểu thư Y Y của chúng ta rốt cuộc chống