Thấy cô nhìn anh ta chăm chú, Thần thiếu nắm chặt tay, cười nói: “Được rồi, nếu Hiểu Lâm muốn về nhà, vậy tôi đưa em về.”
“Không cần!” Cô không nghĩ đến anh ta sẽ tốt như vậy, nhưng nghĩ đến lại bị dọa sợ liên tiếp khoát tay, kích động nói. Đưa cô về cái gì cũng coi như xong! Có thể cô còn phải mời anh ta lên nhà nữa ấy chứ?
“Dĩ nhiên cần.” Cô từ chối, Thần thiếu giống như không thèm để ý chút nào, cười híp mắt như cũ nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài, “Đã muộn thế này, Hiểu Lâm về một mình tôi không yên tâm.”
“Nhưng, nhưng mà…” Anh đưa tôi về tôi càng không yên tâm ấy!
Nhưng mà cánh tay cô không thể thoát khỏi tình huống hiện tại. Rõ ràng thoạt nhìn cánh tay Thần thiếu nhỏ yếu, nhưng sức lực lại lớn như vậy, cô thế nào cũng không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh bước chân đuổi theo.
Thần thiếu kéo cô đi thẳng đến cửa trường học, Thần thiếu giơ tay lên gọi taxi, vô cùng thân sĩ mở cửa xe cho cô đi vào trước, sau đó mình cũng chui vào.
--- thành thật mà nói cô nghĩ rằng anh ta sẽ gọi xe đến, kết quả là anh ta lại gọi taxi chứ? A đúng rồi, xe của lớp trưởng vẫn còn bên ngoài hội trường đấy! Nhưng mà, cô quyết định không đề cập đến để anh ta nhớ đến chiếc xe đạp này--- cho dù cô đoán người cỡi xe đạp nhàn hạ thoải mái chỉ có lớp trưởng mà thôi.
Khi Thần thiếu thuần thục nói rõ địa chỉ nhà của cô, cô hoàn toàn im lặng, một cảm giác nguy hiểm nảy sinh.
Thần thiếu biết địa chỉ nhà cô, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể đến cửa nhà cô --- a a, thật sự quá đáng sợ!
Suy nghĩ thật lâu, cô nhớ hình như cô không có nói địa chỉ nhà mình cho Thần thiếu, đang muốn hỏi, cô chợt nhớ đến đêm đó cô và Thần thiếu gặp mặt, anh ta cũng thuần thục gọi ra tên cô, giống như đã quen biết từ lâu.
Chân tướng chỉ có một --- Thần thiếu và lớp tưởng có cùng trí nhớ… Có thêm cả tình cảm. Nhưng ngược lại, lớp trưởng không biết sự tồn tại của Thần thiếu.
“Đúng rồi!” Xe taxi vừa đi chưa được một phút, Thần thiếu giống như chợt nhớ ra được điều gì đó, tò mò quay sang nhìn cô, làm cô khẩn trương, nhìn anh chăm chú.
“Không cần khẩn trương, tôi chỉ hỏi một chút vấn đề nhỏ.” Thần thiếu giống như nhìn thấu cô đề phòng, cố gắng cười nhằm giảm bớt áp lực cho cô, nhưng ngược lại cô càng khẩn trương hơn.
“Tôi có thể không trả lời hay không?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em cứ nói xem?” Thần thiếu cười híp mắt nhìn cô, giống như hỏi ý kiến cô, ánh mắt của anh ta nhìn thấu cô. Tr.ần trụi “Em dám từ chối thử xem”… Vì vậy cô chỉ có thể giả bộ, hết sức chân chó nói: “Ngài hỏi, ngài hỏi!”
Nhưng cô có thể nói thật hay không, còn tùy vào tình huống…
Thần thiếu giống như rất hài lòng với thái độ của cô, cười vui vẻ hơn, “Nghe Lý Nhai nói, Hiểu Lâm và Hắc bang quan hệ không tệ?”
Ôi chao?
Đôi mắt của cô trợn to, cô nói: “Dĩ nhiên là không phải! Tôi và Hắc bang hoàn toàn không có quan hệ!”
Không cần bôi nhọ cô, cô là một người dân nhỏ an phận thủ thường, nhiều lắm cũng chỉ biết lão Đại Hắc bang mà thôi… Nhiều hơn nữa cũng chỉ là có một giao dịch nhỏ với đối phương mà thôi… Nhưng bản chất cô thiện lương, vĩnh viễn đứng ở dưới ánh mặt trời, sẽ không dây dưa với hắc đạo gì đó đâu!
“Ha ha, phải không?” Thần thiếu cười ha ha, không biết anh ta có tin tưởng lời cô nói hay không, vậy mà một giây kế tiếp, anh ta chợt thu hồi nụ cười, vẻ mặt tò mò, khẽ cau mày nhìn cô: “Nhưng mà, vì sao Tào Tử Minh lại nói em là người phụ nữ của anh ta?”
“…”
…Chuyện khi nào?
Cô và Thần thiếu mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cô cũng nhớ đến một đêm kia, Tào Tử Minh nói với Lý Nhai --- cho dù lúc ấy cô cũng kinh ngạc một chút, nhưng cô biết là vì Tào Tử Minh muốn giúp đỡ cô, cho nên về sau cô không có hỏi lại, quên mất chuyện này. Hôm nay nhớ đến, thật ra thì rất kỳ lạ. Khi đó căn bản Tào Tử Minh không cần thiết phải nói như vậy, chỉ cần dọa thuộc hạ của Thần thiếu là được rồi --- trừ phi thân phận của Thần thiếu không bình thường.
“…Hiểu lầm.” Cô chớp mắt, nghiêm túc nói, “Tôi và Tào lão đại chỉ quen biết sơ sơ mà thôi, hoàn toàn không thân lắm.”
“Ồ, như vậy sao ~” Thần thiếu chợt gật đầu, vẻ mặt của anh ta mập mờ cái nào cũng được, cô hoàn toàn không nhìn ra Thần thiếu là tin hay không tin.
“Nhưng mà…” Sắc mặt Thần thiếu chợt trầm xuống, trong mắt sát khí lóe lên, “Sau này Hiểu Lâm đừng có quan hệ yêu đương với anh ta ~ bằng không