"Thả tôi ra......" Tuy thân thể không thể động đậy nhưng môi cô vẫn còn mấp máy được, dây thanh quản vẫn có thể dao động, vì thế cô run rẩy phát ra những âm thanh yếu ớt, giọng nói nhỏ giống như nhân tình thì thầm, căn bản không có bất kì sự uy hiếp nào.
"Không thả." Giọng nói bên tai dịu dàng nhưng lại kiên quyết vô cùng
Trọng lòng cô nhất thời dâng lên cảm giác bất lực, cắn môi để dại não tỉnh táo thêm, nặng nề nói: "Thả tôi ra, Thần thiếu!"
".... Được rồi." Thần thiếu im lặng một lúc, cỏ vẻ bất đắc dĩ mà lại dứt khoát trả lời.
Cô sửng sốt, thực sự không nghĩ đến cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng trước khi cô có thể nghĩ thêm điều gì, Thần thiếu thực sự buông lỏng bàn tay đang nắm chặt eo cô, khiến lực đỡ cơ thể cô biến mất. Đột nhiên mất đi lực chống đỡ, cô đột ngột ngã trên sô pha.
Nói buông là buông, cũng không để cho người ta có thời gian kịp thích ứng!
Trong lòng cô căm hận nghĩ, một bên chống nửa người trên ngồi dậy, một đôi chân nằm ngay trong tầm mắt khiến cô sững sờ.
"Phạm...... Tiểu thư Y Y!" Không biết từ lúc nào Úc mỹ nam đã đến bên cạnh cô, đưa tay muốn nâng cô dậy. Cô ngẩng đầu lên đang muốn cười cảm ơn, khóe môi cong lên nhưng lại bị một cánh tay đưa ra cắt ngang mà cứng đờ, trong lòng "hồi hộp" một lúc.
"Úc tiên sinh, ngài đây là muốn làm gì?" Thần thiếu đứng giữa ngăn cản cô và Úc mĩ nam, khiêu khích nhìn anh ta. "Tuy đây là địa bàn của anh, nhưng để khách mời hài lòng không phải là đạo đãi khách của các người sao?"
"Nếu Thần thiếu có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn." Úc mỹ nam cũng không hề chùn bước, nhìn thẳng vào mặt Thần thiếu. "Nhưng tôi nhất định phải đảm bảo lợi ích của nhân viên."
"Ha ha, như vậy có vẻ không hợp tình hợp lí cho lắm." Thần thiếu bật cười, ý cười mang hơi lạnh lẽo từ trong mắt không e dè nhìn thẳng vào mắt Úc mỹ nam. "Chỉ sợ là Úc tiên sinh có ý đồ riêng."
"Thần thiếu đây là có ý gì?" Úc mỹ nam khó hiểu lại không kiên nhẫn nhìn Thần Thiếu.
"Ý của taôi không phải là rất dễ hiểu sao?" Thần thiếu tiếp tục cười, bỗng nhiên đưa đầu quay về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên. "Tuy rằng tôi nên vì Hiểu Lâm có nhiều người ái mộ như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, có điều nhiều quá cũng rất rắc rối."
Cô nhất thời trợn tròn mắt nhìn tên con trai không biết xấu hổ kia.
Nói thật cô và cậu ta có bao nhiêu quen thuộc, cậu ta lại có thể thốt ra những lời nói như vậy ------ đến cùng cậu ta có biết cái gì là vô liêm sỉ không vậy.
Trong đầu cô "ông" một tiếng, vung tay lên vốn định cho cậu ta một cái bạt tai, nhưng do lá gan không đủ lớn lên đành đưa tay đẩy, dưới ánh mắt không rõ cảm xúc của cậu ta đẩy một bên vai ra.
"Úc tiên sinh, không lên nghe cậu ta ăn nói hàm hồ, tôi và cậu ta không hề quen biết." Cô không có cách nào để cho lòng tốt của Úc mỹ nam rơi vào ngõ cụt, vội vã giải thích.
Úc mỹ nam hơi cau mày suy nghĩ về lời nói của cô, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ mặt thản nhiên, ung dung ngồi ngay ngắn xuống sô pha. Thần thiếu nhìn tới nhìn lui, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn. "Thì ra hai người quen biết nhau."
Loại biểu tình mất mát "Thì ra các người có gian tình, hóa ra tôi phí công rồi" này là cái gì! Úc mỹ nam, anh tuyệt đối không nên hiểu lầm, tôi và cậu ta thực sự không có gian tình gì hết!
Cô thấy người ngoài cho rằng mình với Thần thiếu léng phéng sẽ khiến áp lực gia tăng, cô sắp khóc mất rồi. Nhưng tác dụng của chất cồn đã khiến hành động của cô tách rời với suy nghĩ, rõ ràng cô muốn xách túi rời đi nhưng cơ thể vừa động lại dựa vào bả vai Úc mĩ nam, miệng cũng không chịu khống chế phun ra một câu: "Đưa, đưa tôi rời khỏi đây được không? Úc... Úc tiên sinh." Cũng may cô còn chút tự chủ, nếu không đã nói ra cái tên Úc mĩ nam trong lòng.
Đúng vậy, cô biết mình uống rượu, vốn cho là để phòng ngừa việc không tốt xảy ra thì nên về nhà sớm một chút. Với bộ dạng không thể tự kiềm chế này, muốn mò về được tới nhà đúng là một vấn đề lớn, nhưng ở đây nhiều người như vậy, quay đi quay lại cũng chỉ có Úc mĩ nam là đáng tin tưởng.
"Hiểu Lâm cũng thật vô tình, tại sao không nhờ tôi?" Thần thiếu chen vào, tỏ ra vẻ rất oan ức. "Tại sao không để tôi đưa em về?"
Cậu sao?
Cô rất muốn tức giận quay lại chất vấn như vậy, nhưng đáng tiếc có lòng mà không đủ can đảm, chỉ có thể ngoái về sau, ngoài cười mà trong không cười nói: "Thần thiếu là người bận rộn, đương nhiên tôi không dám nhờ."
"Tôi không bận." Thần thiếu dù bận vẫn ung dung trả lời, giọng điệu còn vô cùng khẳng định.
"Không, nhất định ngài rất bận." Cô nói không chớp mắt. Ban ngày là lớp trưởng, buổi tối là Thần thiếu, một cơ thể có tới hai người dùng, sao lại không vội? Cô thấy cậu ta hận tại sao lại không có thêm một cơ thể nữa.
"......Được rồi, Hiểu Lâm nói tôi bận thì tôi bận." Khoảnh khắc Thần thiếu và cô đối diện, cậu ta đột nhiên cong môi cười, cười tới cực kì cưng chiều.
Nhất thời cô thấy toàn thân nổi da gà, sau đó hai chân nhũn ra, may mà có Úc mỹ nam đỡ kịp mới không bị ngã sấp xuống.
"Thần thiếu, tôi đưa tiểu thư Y Y về nhà trước, sau đó ta sẽ quay lại bồi tội với cậu." Úc mỹ nam ôn tồn nói một tiếng xin lỗi rồi đỡ cô ra ngoài.
Trong phòng bao có rất nhiều người đứng xem ba người các cô, giống như đang chờ mong cảnh đấm đá gì đó, thấy việc được giải quyết trong hòa bình thì tất cả đều lộ ra ánh mắt thất vọng.
Cô âm thâm trừng lại, trong lòng thầm mắng những người này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà còn muốn ra đường bị chó đuổi, đi đường bị rơi xuống cống ngầm!
"Xin mời, nhớ đưa Hiểu Lâm về nhà an toàn nha." Thần thiếu cười hì hì nói.
Sau khi ra khỏi phòng bao, cô vẫn cứ cảm thấy bất an, lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt bí hiểm của Thần thiếu. Cô sợ đến mức vội vã quay đầu lại, mắt nhìn thẳng theo sát Úc mỹ nam rời đi.
Thành thật mà nói, đối với việc Thần thiếu dễ nói chuyện như vậy, cô cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy cậu ta không phải dạng người dễ thỏa hiệp như vậy. Bởi vậy, trong lòng cô mơ hồ dâng lên cảm giác chuột bị mèo bắt, trước khi con mèo chơi đủ sẽ không ăn thịt chú chuột bé nhỏ đáng thương kia —— phi! Hi vọng ảo giác của cô thật sự chỉ là ảo giác.
"Úc tiên sinh, có lời gì xin mời cứ nói."
Đi trên hành lang tráng lệ của LOST một lúc, cô cảm thấy đại não bị rượu hun đã tỉnh ra rất nhiều, lại để