Edit: Tử Liên Hoa 1612
Trong biệt thự chính là một không gian khác.
Hai người các cô tới cũng không sớm, vì thế bên trong đã có kha khá người rồi. Nam áo mũ chỉnh tề, nữ lễ phục khêu gợi, sàn nhà soi rõ bóng người cộng thêm các vật trang trí rực rỡ thiếu chút nữa chói mù hai mắt của cô. Nếu không phải lực ý chí của cô còn mạnh, không đến nỗi nhìn đông nhìn tây giống như Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên, Tào Tử Minh sẽ cảm thấy mất mặt vì có người bạn gái không có tiền đồ như cô.
Dù thế nào thì Tào Tử Minh cũng coi như là nhân vật nổi tiếng trong thành phố H. Giống hệt trong suy nghĩ của cô, người tiến lên bắt chuyện với anh ta không hề ít. Tào Tử Minh duy trì tác phong của một đại ca hắc bang lạnh lùng, rất lạnh nhạt lần lượt trả lời từng người một. Nhưng cô rất buồn bực, ai cũng tò mò quan sát cô với vẻ mặt bát quái, hình như lại ngại Tào Tử Minh đang ở đây nên không hỏi lai lịch của cô, chỉ ậm ừ khen cô thật xinh đẹp....
Cô giữ bộ mặt tươi cười cứng ngắc, giả vờ như không thấy ánh mắt dò xét của người khác, chỉ kéo Tào Tử Minh, phối hợp với anh ta nói “Ngài khỏe chứ?” “Đâu có, ngài khen sai rồi.” “Cám ơn.” hay mấy lời giống giống vậy, quyết không nhiều thêm một chữ. Đã đến lúc này rồi, cô thấy mình cứ tiếp tục chủ ý lấy lòng Tào Tử Minh đi thôi, biểu hiện tốt một chút cũng chẳng sao —— muốn có kiến thức như tiểu thư khuê các quá khó khăn, giả làm bình hoa di động dễ dàng hơn nhiều.
Vậy mà cô lại cảm thấy một ánh mắt ác độc dõi theo mình, không biến sắc nhìn lại phía sau thì phát hiện Thần thiếu mặt mũi vô cảm. Trong lòng cô chợt run mạnh, đột nhiên cảm thấy cả người như nhũn ra, gần như phải nhờ Tào Tử Minh đỡ mới có thể đứng vững.
“Sao vậy?” Hình như cảm thấy sức nặng của cô tăng thêm, Tào Tử Minh cúi đầu, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.
“Không, không có việc gì.” Cô đứng thẳng lưng, sau khi nhìn thấy ánh mắt Thần thiếu càng lúc càng không tốt, cô không chịu nổi áp lực mà dời mắt sang chỗ khác.
Phải làm thế nào bây giờ?! Tại sao cô lại gặp phải Thần thiếu ở đây chứ?! Buổi sáng còn mới dùng kế hoãn binh với Thần thiếu, buổi tối đã bị cậu ta nhìn thấy bản thân tham gia tiệc rượu với người đàn ông khác. Vốn là cô có thể giải thích một lượt, nói rằng đây chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, nhưng vấn đề lại ở chỗ, người đàn ông bên cạnh cô này, là người mà Thần thiếu thấy ngứa mắt! —— Cô còn nhớ lần đó Thần thiếu vô cùng độc ác uy hiếp cô không được có dính líu gì với Tào Tử Minh.
Tại sao cô lại xui xẻo như vậy?!
Cô rên một tiếng trong lòng, thầm quyết định suốt bữa tiệc tuyệt đối không thể rời khỏi Tào Tử Minh nửa bước. Chỉ sợ chỗ an toàn duy nhất của cô cũng chỉ có thể là bên cạnh Tào Tử Minh. Làm như không nhìn thấy ánh mắt của Thần thiếu là tốt rồi...... Đúng, cô không thấy, không thấy gì cả......
“Nếu cô mệt mỏi, chúng ta có thể sang bên kia ngồi một lát, khoảng mười lăm phút nữa tiệc rượu mới chính thức bắt đầu.” Tào Tử Minh chỉ chỉ một góc trong đại sảnh.
Cô đang muốn theo thói quen trả lời không cần, chợt nghĩ nên ngồi một chút để khủng hoảng trong lòng lắng xuống, vì vậy gật đầu, đi theo Tào Tử Minh tới băng ghế ngồi xuống.
“Arvin, bạn gái của anh quả nhiên là Phạm tiểu thư.”
Mới vừa ngồi xuống chưa kịp ấm chỗ, tiểu thư Jen¬nifer mặc một thân dạ phục màu vàng kim sáng chói uốn éo đi tới, đứng không xa ôm ngực cười nói.
“Cô khỏe chứ, Thái tiểu thư.” Xuất phát từ lễ nghi, cô vội đứng lên, cười trả lời.
...... Cô biết sẽ có một màn như vậy, chỉ hy vọng tiểu thư Jennifer thân ái chớ coi cô là tình địch, cô chính là người đi đường hết sức vô tội.
“Phạm tiểu thư, chỗ đứng của cô tối nay có lẽ là chỗ làm người ta hâm mộ nhất rồi.” Jen¬nifer nói xong lại quay sang Tào Tử Minh. “Uổng công chúng ta cùng học một trường, vậy mà lại không thể mời được anh làm bạn nhảy, em cảm thấy thật thất bại đấy.”
Tào Tử Minh chỉ cười cười, cũng không trả lời.
“Được rồi được rồi, biết ngay anh sẽ như vậy mà.” Jen¬nifer không đợi được Tào Tử Minh trả lời, trừng mắt phẩy tay. “Để bồi thường, chút nữa anh phải nhảy với em một bản...... A, không được phép từ chối!” Nói xong, cô ấy lại nhìn cô, ranh mãnh cười nói: “Phạm tiểu thư, một lúc nữa cô sẽ không để ý mà cho tôi mượn bạn trai cô chứ?”
Sững sờ nhìn Jen¬nifer một cái, cô lại nhìn về phía Tào Tử Minh theo bản năng, thấy anh ta hình như không có ý phản đối mới quay lại lắc đầu với Jen¬nifer. “Không ngại không ngại!”
“Có vẻ như thị trưởng Thái đang tìm em.” Tào Tử Minh chợt mở miệng.
Cô cũng nhìn theo tầm mắt của Tào Tử Minh, quả nhiên là trông thấy đại nhân vật thường xuất hiện trên TV đang nhìn sang bên này, phản xạ có điều kiện co rụt lại thân thể. Trong đầu cô vậy mà lại sinh ra ý nghĩ không được đề lộ bản thân trước mặt vị thị trưởng này.
Nghĩ lại mà xem, tiểu thư Jen¬nifer và Tào Tử Minh là scandal tình cảm nam nữ, thị trưởng Thái là cha của tiểu thư Jen¬nifer, nhìn điệu bộ thì hình như là rất coi trọng Tử Minh —— Lần trước lúc gặp phải tiểu thư Jen¬nifer, cô ấy còn nói ba cô ấy hi vọng Tào Tử Minh tới nhà ăn cơm đấy. Mà hiện tại cô đi theo Tào Tử Minh xuất hiện ở buổi tiệc rượu, trên danh nghĩa thì chính là tình địch của tiểu thư Jen¬nifer, cô không nghĩ thị trưởng Thái sẽ nhìn mà cô thấy thuận mắt.
“Vậy em đi trước.” Tiểu thư Jen¬nifer trợn mắt mắt nhìn cô một cái, uốn éo trở về chỗ cha mình.
Xung quanh chợt im lặng, cô có chút không được tự nhiên, cười ha ha nhiệt tình khen ngợi tiểu thư Jen¬nifer: “Hôm nay Thái tiểu thư thật là chói lọi, hào quang tỏa ra tứ phía, sức sống mười phần, phong cách mê người của cô tôi thấy cũng không nhịn được mà động lòng, ha ha ha a...... Ách.”
Nói được mấy câu, cô không nói nổi nữa, chỉ vì lúc này ánh mắt Tào Tử Minh đang giằng co ở một chỗ khác, hình như vừa rồi cũng không nghe thấy lời cô nói.
Nhìn theo ánh mắt của anh ta, cô ngoài ý muốn thấy được Thần thiếu. Lúc này cậu ta cũng không đứng một mình, bên cạnh còn có một ông chú khá điển trai khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Chú ấy lạnh nhạt chào hỏi từng người lại gần, mắt sáng như đuốc, rất có khí thế không giận tự uy. Mà Thần thiếu thì lại giống như vệ sĩ, chỉ thỉnh thoảng gật đầu một cái, cực kỳ giống bộ dáng bình hoa của cô lúc theo Tào Tử Minh đứng giữa vòng đón tiếp của mọi người. Hình như cảm nhận được tầm mắt của cô, Thần thiếu chợt chuẩn xác ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo giống như băng tuyêt khiến cô hốt hoảng dời mắt ra chỗ khác, đồng thời trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại cô không nhìn thấy gì, cô không nhìn thấy gì......
“Phạm tiểu thư?”
Lại một cái giọng nói quen thuộc kéo cô khỏi thế giới lừa mình dối người.
Ngay từ lúc biết được đây là tiệc rượu mừng sinh nhật Thị trưởng, cô biết ngay rất có thể mình sẽ gặp phải vài người quen, vì thế cũng sớm làm xong công tác chuẩn bị tâm lí. Đối với sự xuất hiện đột ngột của vị lãnh đạo trực tiếp trước mắt cái này cô