Edit: meoluoihamngu
Chiếc xe hơi màu đen chở chúng tôi đi đến biệt thự rồi dừng lại.
Ôm Tiểu La xuống xe đi vào biệt thự, không nhìn thấy được người mà giờ phút này cô muốn gặp, cô hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó thoải mái hơn. Nơi này là địa bàn của anh, anh sẽ quay về.
Người dẫn đầu mang cô đi đến một gian phòng, để cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô ngồi cũng không yên, cố ý xuống lầu quay về đại sảnh. Tiểu La không chịu nghỉ ngơi một mình, cũng muốn ngồi ghế sofa với cô, bị cô dụ dỗ bất đắc dĩ dời đi.
Sau khi dẫn cô đến biệt thự, người đàn ông không nói tiếng nào rồi đi ra, lưu lại cô một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Dĩ nhiên, thật ra là cô ngẩn người. Không khí yên tĩnh an tâm này đối với cô mà nói hình như đã lâu rồi không có, cô chỉ nghĩ trong hoàn cảnh này đợi lâu hơn một chút, dù chỉ nhiều một phút cũng được.
Sau đó, ở cửa truyền đến động tĩnh.
Cô bỗng chốc đứng lên, mắt nhìn chằm chằm không dám lộn xộn, giống như chỉ chớp mắt một cái, thứ cô mong chờ sẽ biến mất không thấy.
Nhìn bóng dáng quen thuộc từ từ xuất hiện, từ từ đến dưới ánh đèn, trên mặt anh có chút mệt mỏi, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn có chút ảm đạm. Đi được vài bước, anh mới phát hiện ra cô, khẽ ngẩn người, ngay sau đó bước nhanh về phía cô.
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh, không chịu sự khống chế của chính mình. Cô biết tay mình đang run rẩy, hô hấp từ từ tăng nhanh. Trải qua nhiều việc như vậy, một lần nữa được gặp Tào Tử Minh, tâm tình cô tốt hơn so với tưởng tượng và mất khống chế.
Ở trong biệt thự Thần thiếu tứ cố vô thân, ở trong rừng ban đêm chạy trốn, cô đều không muốn trải qua một lần nữa. Cô chỉ là người bình thường, tại sao lại gặp chuyện như vậy chứ? Tại sao không thể tìm được một người đáng giá để dựa vào? Cô cũng chỉ là một nữ sinh mềm yếu, gặp phải chuyện như vậy cũng muốn tìm kiếm sự che chở.
“Phạm tiểu…”
Cô giống như bị mê hoặc, hướng về hy vọng duy nhất xông tới, ôm thật chặt hông anh. Lời Tào Tử Minh muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, anh cứng đờ mặc cô ôm, giống như không biết phải làm sao đứng thẳng bất đọng.
“Lần trước em nói câu kia là nói bậy, câu ‘không cần xen vào chuyện của tôi nữa’ là không thật tâm. Em hi vọng anh quản em, quản em thật tốt!” Cô nói không mạch lạc, đối phương không có phản ứng làm cô lo sợ. Lần trước cô nói khiến anh bị bẽ mặt, anh nhất định cảm thấy cô là một người phụ nữ không nói lý rồi. Bây giờ cô càng giống một người phụ nữ mặt dày mày dạn.
Ngay cả cô cũng bắt đầu chán ghét chính mình.
Nhưng mà trên vai cô bỗng nhiên nặng hơn.
Đó là một đôi tay, một đôi tay ấm áp, trong lòng cô cảm thấy an toàn.
Trong lòng bất an cứ như vậy bình tĩnh lại.
Thân thể cường tráng ôm chặt lấy cô làm cô an tâm, cô thỏa mãn cười không tiếng động.
“Hiểu Lâm.” Tóc của cô được chạm vào dịu dàng, đến từ thân thể người làm cô muốn thoải mái thở dài.
“Ừm!” Cô gắng sức gật đầu, đáp lại lời anh gọi.
“Anh chắc chắn sẽ quản em.” Đỉnh đầu có âm thanh nói như vậy.
Câu cam kết này làm cô rất vui vẻ, không nói một câu nữa làm cô vui mừng sao.
Cùng hắc đạo quan hệ thì làm sao? Cô chỉ sợ mình cuốn vào khiến người thân mình không an toàn và những việc không được bảo đảm, nhưng bây giờ lời hứa hẹn từ miệng Tào Tử Minh nói ra, cô liền tin. Cô tin anh có năng lực bảo vệ cô, để cô cách xa nguy hiểm. Tình huống tốt nhất, chính là chúng tôi cùng nhau thoát khỏi con đường không biết trước tương lai này, đi con đường của những người bình thường.
Nhìn xem, cô không cần thể diện nữa, đã dùng “Chúng tôi” để gọi cô và anh. Nhưng mà, không biết xấu hổ có cái gì không tốt chứ? Da mặt dày mới có thể dễ dàng lấy được những thứ mình muốn, bất luận là đồ, hay là con người.Cứ im lặng ôm như vậy một lát, cô nhất thời không bỏ được cái ôm ấm áp trong ngực này, nghĩ thời gian đừng có trôi qua. Vậy mà, cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, không để ý lưu luyến này nữa, đẩy anh ra ngửa đầu gấp gáp nói: “Hiểu Nhã… Em… em phải đi đón nó!”
Bởi vì cô an tâm ở trong biệt thự của Thần thiếu, cho nên cậu ta mới không mang Hiểu Nhã đến, nhưng bây giờ cô chạy, cậu ta nhất định sẽ bắt Hiểu Nhã uy hiếp cô quay về, giống như khi đó mang Tiểu La đi!
Nhưng Tào Tử Minh cười trấn an với cô, “Không cần lo lắng, anh đã mang Hiểu Nhã đến, bây giờ nó đang ở trên lầu.”
Nghe vậy, lo lắng trong lòng cô cứ như vậy bỏ xuống. Quả nhiên có Tào Tử Minh ở đây, cô còn cần lo lắng cái gì chứ?
Không nhìn mặt Tào Tử Minh thì thôi, cô cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn thẳng anh, mang tất cả dịu dàng của anh thu vào trong mắt, mặt cô dần dần nóng lên.
Rõ là… Quá xấu hổ rồi!
Cô giống như bị điện giật vội buông tay đang ôm eo Tào Tử Minh ra, không kịp xoay người, giống như chạy nạn xông lên lầu, “Em… em đi xem nó!”
Sau lưng, Tào Tử Minh cười nhỏ một tiếng, cô nghe được tiếng cười vui vẻ, cũng không nhịn được cong khóe miệng.
Cô biết rõ, phía trước có khó khăn lớn hơn, cô cũng không sợ.
Chạy trốn lên lầu, cô mới phát hiện, cô không