Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thanh toán tiền xe, tài xế còn rất tốt bụng giúp cô dìu người vào trong khách sạn. Đến cửa lớn, bảo vệ ngoài cửa rất có mắt nhìn bước qua đỡ người đàn ông này, giúp cô đưa vào chỗ nghỉ trong đại sảnh. Còn một mình cô đến trước quầy lễ tân ghi tên.
Áo vest mà cô cầm có một cái ví, cô rộng rãi lấy ra, rút thẻ ATM, nhìn cũng không thèm nhìn đưa luôn.
“Xin hỏi cần đặt trước bao nhiêu tiền?” Cô nhớ không nhầm thì ở khách sạn phải đặt tiền phòng trước. Ừm, trong ví có một tập tiền một trăm nhân dân tệ, chắc là đủ rồi.
Nhân viên quầy lễ tân nhận lấy chứng minh nhân dân cầm lên xem, sắc mặt có chút biến đổi, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, lại lễ phép nói: “Úc tiên sinh là khách quen, không cần trả tiền đặt trước. Vậy lần này, vẫn là phòng Lưu Vân như cũ chứ?”
Phòng Lưu Vân? Là phòng gì không biết?
“Ừm.” Cô giả vờ bình tĩnh gật đầu.
Nhân viên lễ tân liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang bất tỉnh trên ghế, rồi quay đầu nhìn lại về phía cô, miệng cười nở nụ cười tươi như hoa. “Tiểu thư, phiền cô cũng đưa chứng minh nhân dân của mình ra được không? Tôi cần phải ghi tên các khách hàng.”
Cô trừng mắt nhìn nhân viên lễ tân, cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi chỉ đưa anh ta đi lên rồi sẽ xuống ngay, không có ở lại nên chắc không cần ghi tên chứ?”
“Chuyện này…Đúng là không cần.” Nhân viên lễ tân thoáng chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại, gõ mấy cái trên máy tính, sau đó đưa chứng minh nhân dân và thẻ mở cửa phòng cho cô.
“Cám ơn!” Cô khẽ mỉm cười, rồi dưới sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ đưa Úc mỹ nam đi vào thang máy.
Giúp cô đưa người đến cửa phòng, người bảo vệ cũng rất có ý tứ nhẹ nhàng rời đi.
Cô hơi kích động cầm lấy thẻ mở cửa phòng mở cửa ra, cửa vừa mở, không gian cùng sự bày biện bên trong lập tức khiến cô cảm thấy choáng váng.
Mặc dù không phải là phòng cho tổng thống, nhưng nếu cũng được gọi là ”phòng” thì cũng không thể kém. Chính giữa là phòng ngủ còn lớn hơn phòng nghỉ của Vạn Tử Thiên Hồng, bên trong bày trí xa hoa thực khiến người ta phải che mắt hô to “Đồ tốt đắt tiền”. Đằng sau là cửa sổ sát đất, qua đó có thể nhìn thấy cả một nửa thành phố H. A, kia là trường học của cô, còn có cả KTV cô hay đi nữa, còn cả Vạn Tử Thiên Hồng kìa…
Cô cực kì phấn khích ngắm nhìn khung cảnh, qua một lúc mới nhớ ra mình đã ném Úc mỹ nam ở ngoài cửa cũng lâu rồi.
Úc mỹ nam vẫn còn say giấc ngoan ngoãn nằm ngủ trên đất, không có bị người nào đi ngang thấy mà kéo đi mất. Cô đi ra kéo cậu ta vào phòng, một đạp đóng cửa lại, sau đó lại hì hục Làm xong tất cả mọi việc, cô mệt tới mức thở hồng hộc.
Vừa điều chỉnh hô hấp vừa ngắm nhìn Úc mỹ nam đang say ngủ, cô không nhịn được phá hỏng phong cảnh, nghĩ tới chuyện cậu ta nôn ra đầy người cô.
Chuyện này cô không thể cứ thế mà bỏ qua, mặc dù cô là người tốt, nhưng tổn thất tinh thần, tiền xe là không thể không lấy.
Lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép và một cây bút nhỏ, cô nghĩ ngợi đôi chút, rồi đặt bút xuống viết: “Chào ngài, tôi là Lôi Phong cô nương đã đưa ngài ra khỏi nơi trăng gió kia. Chỉ là Lôi Phong cô nương rất nghèo, cho nên chi phí liên quan phải do ngài chi trả. Tôi tính toán, phí giấy bút hết mười ba tệ, tiền di chuyển coi như là năm mươi tệ, hơn nữa trước đó ngài còn trút “nỗi khổ tâm” lên người tôi, tiền quần áo và phí tổn thất tinh thần khoảng ba trăm sáu mươi sáu tệ, tổng tất cả là bốn trăm hai mươi chín tệ. Trong ví của ngài hình như không có tiền lẻ, vì thế tôi lấy năm trăm tròn. Sau khi ngài tỉnh thì hãy kiểm tra lại số tiền trong ví, nếu không đúng thì đó chắc chắn là do nhân viện phục vụ đụng tay đụng chân, không phải do tôi lấy. Kính chào, chúc ngài ngon giấc ^.^”
Lo Úc mỹ nam không đọc được lời nhắn, cô dán giấy lên trán cậu ta.
Sau đó cô làm một người tốt, rút năm trăm tệ từ ví của cậu ta xong còn tử tế gấp áo vest lại cho gọn.
Hừm… Hình như không đúng, áo vest không nên gấp lại.
Nghĩ thế, cô lại giũ tung áo vest ra, treo lên mắc áo. Không biết vụng về thế nào lại làm cho điện thoại từ trong áo rớt ra rơi xuống đất. Vừa hay, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Thấy trên màn hình điện thoại bị bật chế độ im lặng hiện lên hai chữ “ba” (trong tiếng trung, từ ba gồm hai chữ là 父亲), cô nhớ tới lúc trước người đàn ông này mượn say rượu để trút bỏ bất mãn và cô đơn với ba mình, liền bị ma xui quỷ khiến mà bấm nút nghe.
Khi trong điện thoại truyền đến một giọng nói uy khiêm, cô mới giật mình nhận ra mình đã làm gì.
Treo máy, cũng không được, đây là một vấn đề lớn đấy.
Cô còn đang do dự, ba của Úc mỹ nam đã tuôn một tràng.
“Úc Dĩ Thanh, đang giờ làm việc mà con dám ra ngoài? Ba chỉ nói con có mấy câu, con đã cáu gắt, con bảo ba làm sao mà an tâm giao lại công ty cho con?”
“Cái đó…” Cô cẩn thận từng li từng tí cắt ngang lời của đối phương.
Phía bên kia điện thoại im lặng một chút, sau đó mới có tiếng nói tiếp tục truyền đến.
“Cô là ai? Dĩ Thanh đâu?” Trong giọng nói uy nghiêm lúc nãy giờ mang đầy sự đề phòng, nhưng nghe vẫn còn rất đáng sợ.”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là Úc mỹ… Khụ Úc Dĩ Thanh đang ở trong tay tôi.”
“…” Lại một hồi lâu im lặng, giọng nói của đối phương trong nháy mắt trở nên hoảng loạn. “Cô… cô muốn bao nhiêu tiền, muốn bao nhiêu cứ việc nói, nhưng ngàn vạn lần không được làm tổn thương đến Dĩ Thanh.”
“….Cái đó…” Thật là hỏng bét, cô không biết bị cái gì nhập vào, đột nhiên lại nói lời thoại của tên bắt