Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Ông chủ Tào, ngài nhìn trúng người nào, chọn tự nhiên!” Ở bên trái một kẻ vừa mập vừa xấu ngồi lẫn với năm người khác nịnh hót cười với ông chủ Tào.
Ông chủ Tào dựa vào ghế sa lon, hai chân bắt chéo, hai tay đặt trên đầu gối, mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua năm người các cô một lần. Đang lúc cô còn vui mừng vì đối phương không nhận ra mình là đầu sỏ làm hỏng quần áo anh ta hôm đó thì ông chủ Tào chợt hất cái cằm lên, thản nhiên nói: “Tôi muốn người kia.”
Cái cằm này là đang chỉ...... cô?
Cô ngẩn ra.
Một bên, chị Lưu vội nói: “Ông chủ Tào thật có mắt nhìn người, Y Y của chúng tôi học đại học A, chẳng những vóc người xinh đẹp, còn rất biết lấy lòng người khác.”
Cô trợn mắt nhìn, run người phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, thậm chí chị Lưu còn nóng nảy nháy nháy mắt. “Mau qua đó đi!”
Cô giật mình, sau khi hít sâu một hơi thì nở nụ cười quyến rũ, lắc eo nhỏ rón rén bước mấy bước ngắn ngủi, nhắm mắt ngồi xuống cạnh ông chủ Tào, nhưng thủy chung vẫn không có dũng khí như trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, mềm như không xương dán lên người anh ta.
—— Ánh mắt của anh ta quá đáng sợ, cô có cảm giác nếu bản thân dán lên nhất định sẽ bị anh ta một cước đá văng.
Tên mập kia thấy ông chủ Tào chỉ chọn một người cũng không khách khí, gọi tất cả những cô gái còn lại tới bên cạnh, trái ôm phải ấp, rất sung sướng.
Mà lúc này, cô không ngừng tự hỏi: Được tên mập kia sờ tới vui vẻ nhỉ, còn cô ngồi đây sợ tới tim sắp ngừng đập rồi. Mặc dù ông chủ Tào chọn cô, nhưng sau khi cô ngồi xuống ngay cả chạm cũng không chạm một cái, cắm đầu cắm cổ bưng rượu lên uống.
Lúc này nếu chị Lưu còn ở đây, nhất định sẽ điên cuồng nháy mắt nhắc cô mau mau lấy lòng ông chủ Tào.
Ừ, không sai, phải có tác phong nghề nghiệp.
Nghĩ vậy, cô lấy bình rượu trên bàn cẩn thận từng li từng tí rót cho mình một ly chỉ có chút rượu dưới đáy, giơ lên trước mặt ông chủ Tào, nũng nịu nói: “Ông chủ Tào, Y Y kính ngài một ly ~” Dĩ nhiên, cô vẫn không dám có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với anh ta.
Ông chủ Tào liếc cô một cái, giật giật khóe miệng, nâng chén cụng ly với cô một cái, sau đó ngửa đầu hết sức lưu loát uống một hơi cạn sạch.
Vừa rồi...... Đó là cười?
Cô hết sức không dám chắc, nhưng thấy đối phương đã uống xong rượu, cô cũng không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, vội ngửa đầu uống rượu.
Cô không biết tửu lượng của Phạm Hiểu Lâm đến mức nào, dù sao cô vốn không uống rượu mà khi vào thân thể này lại uống rượu không tốn chút sức nào. Ưmh, tửu lượng coi như là trung đẳng thôi.
“Tiểu thư Y Y, hôm qua chúng ta đã gặp qua.” Âm thanh chợt vang lên bên tai, chuyện này khiến cô vừa rót rượu vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc một cái, suýt nữa phun ra.
Cô nghe được, câu này của anh là dùng dấu chấm mà không phải dấu hỏi, điều này nói rõ người này đặc biệt khẳng định! Hành động ngày hôm qua mặc dù cô có ý thức, nhưng thật không phải xuất phát từ chủ ý của cô a.
Ông chủ Tào, ngài phải hiểu nỗi khổ của một cô gái đáng thương vừa xuyên qua còn bị đập đầu như cô chứ!
Vuốt vuốt ngực thuận khí, cô quay sang phía ông chủ Tào đang nghiền ngẫm nhìn cô, nở một nụ cười cứng ngắc:“Vậy sao? Sao tôi lại không có ấn tượng gì, có lẽ là lúc ấy uống say. Một người đàn ông anh vũ bất phàm, đẹp trai bức người giống như ngài vậy, tôi mà gặp chắc chắn sẽ không quên.”
Liều chết không nhận lúc ấy cô đang tỉnh táo, cũng biết mình làm gì.
Vậy mà ánh mắt của cô lại không tự giác liếc về phía cánh tay trái của anh. Lại nói, bộ tây trang này hẳn không phải là bộ ngày hôm qua, hơn nữa cô thật tò mò bộ y phục kia rốt cuộc có dính phải vết bàn tay dính máu của cô hay không.
“Thật sao.” Vẻ mặt ông chủ Tào chợt lạnh nhạt, dời đi tầm mắt, đặt ly rượu lên bàn. Cô thấy vậy, vội chân chó rót cho anh thêm ly nữa, giơ lêntrước mặt anh, cười duyên nói: “Ông chủ Tào, Y Y mời ngài một chén nữa.”
Nhưng mà nụ cười của cô lại bị đối phương nhìn nghiêng một cái làm cho cứng lại trên mặt. Ông chủ Tào chỉ lườm cô một cái, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Cô nghẹn lời, ngượng ngùng để ly rượu xuống, cũng không dám đáp lời cùng vị Đại lão bản này nữa, một mình ở một bên từ từ uống nước trái cây nhân tiện không để lại dấu vếtnhìn bốn phía.
Chỉ là sau khi quan sát những người đứng phía sau, bắt gặp hai ba tầm mắt đang lườm cô, cô nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không dám tiếp tục nhìn loạn chung quanh.
Nhóm người này...... Thật ra là xã hội đen đúng không? Bằng không làm sao lại đáng sợ như vậy!
Cô đang âm thầm oán thầm, liền nghe người đàn ông trung niên mập mạp ở đối diện giả ho hai tiếng, sau đó giơ ly rượu lên nịnh hót cười nói với ông chủ Tào: “Ông chủ Tào, về sau Vạn Tử Thiên Hồng chúng tôi liền hoàn toàn dựa vào ngài và Hắc bang của ngài chăm sóc rồi!”
“Phốc ——”
Một