Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Người giúp đỡ


trước sau

Dịch giả: HCTver2.

"Đứng lên đi." Lâm Việt đỡ nàng đứng dậy, vừa lúc đó Dương Tình đi vào trong phòng, Lâm Việt bảo với Kiếm Si Nhi: "Ngươi về trước, ngày mai ta sẽ bắt đầu học kiếm."

Nghe được lời này, Kiếm Si Nhi cảm thấy vô cùng kích động trong lòng.

"Sư phụ." Nàng cung kính cúi đầu với Dương Tình.

Vẫn tôn trọng nàng như cũ, đúng như lời Lâm Việt nói với nàng.

Dương Tình gật đầu, "Ngươi có làm phiền Tiểu Thánh Tử không đấy?"

Kiếm Si Nhi còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Việt đã nói trước: "Nàng đã làm rất tốt."

Dương Tình thở phào một cái, để cho Kiếm Si Nhi lui xuống, chỉ còn lại nàng và Lâm Việt, mới thấp giọng ôm quyền: "Tiểu Thánh Tử..... Chuyện của hắn."

Lâm Việt cầm chén trà mà Kiếm Si Nhi châm trước khi rời đi, nhấp một ngụm, không nhanh không chậm đáp: "Ngươi để cho đệ tử của ngươi đi, vậy ngươi cần phải làm cho ta một chuyện."

Dương Tình trong lòng căng thẳng, nàng lớn hơn Kiếm Si Nhi mười tuổi, vậy nên cũng mới hai mươi lăm, lại thường xuyên chăm sóc sắc đẹp, nhất là cặp đùi ngọc ngà kia, không biết là ước mơ của bao nhiêu nam nhân.

"Đêm nay ở lại với ta." Lâm Việt đặt lại ly trà xuống bàn, nói thẳng ý định không lòng vòng.

"Ngươi đừng làm quá!" Dương Tình giận dữ, "Ngươi còn thiếu ta một câu trả lời."

Lâm Việt cười, "Vấn đề thứ nhất của ngươi, ta có thể trả lời, cha ngươi Dương Khai, sáng nay ở ngay tại gò núi nhỏ mà ngươi lớn lên.

Dương Tình thân thể khẽ run lên, gò núi kia không chỉ là chỗ nàng sống hồi nhỏ, mà còn là phần mộ của mẹ nàng.

"Buổi sáng? Vậy bây giờ?" Dương Tình lo lắng hỏi lại.

Lâm Việt lại cười, "Đấy là vấn đề thứ hai."

"Ngươi!" Dương Tình hít thở dồn dập, lồng ngực lúc lên lúc xuống, "Làm sao ngươi mới chịu nói?"

"Ta đã bảo rồi, ở lại với ta." Lâm Việt đi vào trong phòng của mình, "Yên tâm đi, ta không phải là loại người mà ngươi nghĩ."

Cửa phòng sắp khép lại, Dương Tình cắn răng, biết Lâm Việt đang ép mình, nhưng mà lần này nếu như bỏ lỡ, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến tung tích cha mình nữa.

Cạch!

Cửa phòng đóng lại, Lâm Việt nằm ở trên giường, vỗ vỗ bên cạnh, "Ngồi đây đi."

"Ngươi!" Dương Tình tức giận run người, tên này quá ức hiếp người khác.

Nàng vốn dĩ là một trong Thập Nhị Cung Chủ cao cao tại thượng, nhưng mà lại không làm được gì trước mặt Lâm Việt.

Dương Tình cắn răng, tới nỗi đôi môi đỏ thắm kai cơ hồ sắp chảy ra máu, cơ thể khẽ run rồi ngồi bên cạnh Lâm Việt.

"Rồi sao nữa?" Dương Tình tức giận gắt.

Lâm Việt kéo bàn tay ngọc của nàng lại, Dương Tình phút đầu là định rụt tay lại, nhưng lại nhớ đến mình đang bị hắn nắm thóp, không thể làm gì khác là nhẫn nại chịu đựng.

Nào ngờ là chẳng có gì xảy ra cả, Lâm Việt chỉ nắm tay nàng rồi nhắm nghiền hai mắt, có chút buồn ngủ nói: "Không có gì cả."

Nói xong, hắn đã đi vào mộng đẹp.

Dương Tình cau mày, không hiểu Lâm Việt đang làm cái gì.

Nàng dịch người lại gần một chút, nghe thấy hơi thở trầm ổn phát ra, hắn thật sự đã ngủ rồi.

"Tên này để cho ta ở đây, chỉ là để làm cái này?" Bàn tay trắng muốt vẫn bị Lâm Việt nắm lấy, Dương Tình cũng không dám cử động, nhẹ nhàng thổi tắt ánh nến le lói trong phòng, hai mắt cũng từ từ khép lại, thiếp đi.

.....

Lâm Việt mở mắt, cảm nhận được sự ấm áp trong tay, quay sang, Dương Tình vẫn ngủ say, tựa vào bên giường ngủ say.

Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm, ánh sáng của ngày 28 tháng 7 đã chiếu khắp thế gian.

"Xem ra ta thật sự thoát khỏi vòng luẩn quẩn kia rồi."

Hắn để Dương Tình ở lại, thuần túy chỉ là muốn an tâm một chút.

Dù sao nam nhân có mạnh mẽ đến cỡ nào, dời non lấp bể không việc gì không làm được, ngẫu nhiên lúc nào đó, cũng sẽ cần có nữ nhân ở bên làm bạn.

Lâm Việt ngồi dậy, cũng làm cho Dương Tình tỉnh lại, ánh mắt nhìn Lâm Việt có chút kì lạ, trên mặt cũng không thiếu được nét phiếm hồng, "Ngươi tỉnh rồi?"

Lâm Việt gật đầu, "Cảm ơn."

Dương Tình bị Lâm Việt khách sáo nói một câu cảm ơn, liền cảm thấy có chút mất tự nhiên, tên chết tiệt này không phải là rất thích ép buộc người khác sao?

Sao tự nhiên lại đổi tính?

Lâm Việt nào biết được những ý nghĩ này trong lòng Dương Tình.

Duỗi lưng một cái rũ đi sự mệt mỏi hãy còn vương lại, xuống giường mở cửa, hưởng thụ cảm giác ấm áp thoải mái của ánh nắng ban mai hắt lên người mình.

Dương Tình trong phòng nhìn về bóng lưng kia, không khỏi có chút ngây người.

"Này."

Lâm Việt âm thanh vọng lại, kéo Dương Tình khỏi sự suy nghĩ vẩn vơ, "Sao?"

"Hồng Mông Đấu Chiến, ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

Dương Tình khó hiểu, sao tự dưng lại hỏi vấn đề này, lắc đầu: "Ngươi thần thông quảng đại, biết nhiều thứ như vậy, hẳn biết là Vong Tiên Tông cũng không còn là thưở huy hoàng nữa, tham gia Hồng Mông Đấu Chiến, chẳng qua chỉ là cho có mà thôi."

Lâm Việt nhẹ cười một tiếng, tình thế của Vong Tiên Tông hiện tại, đương nhiên là

hắn rõ như lòng bàn tay, Cầm Cơ là Tông chủ còn nản lòng như vậy, sao có thể trách người phía dưới.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục: "Nếu ta có thể để cho ngươi chiến thắng Hồng Mông Đấu Chiến lần này thì sao?"

Dương tình giật mình, mặc dù quan hệ của nàng và Lâm Việt có chút tế nhị, nhưng nàng vẫn kinh ngạc nhìn vào thiếu niên, "Không thể nào, tam đại tông môn hiện nay, tông nào yếu tông nào mạnh, là hệ quả của nhiều năm trôi qua, rất khó cứu vãn, Hồng Mông Đấu Chiến lại sắp diễn ra, làm sao ngươi có thể làm được?"

"Thời gian rất gấp, ta biết." Lâm Việt cũng hiểu được khó khăn hiện tại, hơn nữa tu vi của hắn còn chưa đủ cao, nhưng mà chiến thắng thì có thể tiến vào Đạo Hà, nơi chứa tin tức chính yếu, chạm đến Bát Đại Bí Mật của vũ trụ này.

Hồng Mông Đấu Chiến bắt đầu diễn ra, cũng là ngày Đạo Hà khai mở, cho nên dù trong 10 vạn năm, với tu vi Phàm Cảnh, hắn có vô số thủ đoạn cũng không thể tiến vào, nhưng hắn vẫn có thể tìm hiểu được trong đó nhất định có manh mối quan trọng.

"Ta cần thêm mấy người giúp đỡ, có bọn hắn, có lẽ cũng có cơ hội." Lâm Việt trầm giọng, nhìn Dương Tình.

Nàng vội hỏi, "Người giúp đỡ?"

Ngay cả nàng cũng khó hiểu, chẳng lẽ là quá nản lòng nên thần xui quỷ khiến tin tên này rồi sao?

"Ừm, một người là ngươi." Lâm Việt nhẹ nhàng nói.

Dương Tình bất ngờ, "Hả? Ta? Hồng Mông Đấu Chiến, Xích Tiêu Tam Đại Môn Chủ, Yêu Ma Tứ Chủ cũng tham gia, ta không đánh lại bọn chúng."

Lâm Việt đáp: "Chẳng sao hết, một tháng này ta sẽ huấn luyện Thiên Diễn Kiếm Quyết cho ngươi, môn kiếm thuật này, còn có biến chiêu."

(Biến chiêu: Chiêu thức không nằm trong các chiêu căn bản, bị ẩn giấu hoặc cần tự lĩnh hội, thường sẽ có uy lực bodoi hơn những chiêu khác rất nhiều.)

Dương Tình trở nên căng thẳng: "Ngươi nói thật à?"

Lâm Việt gật đầu, "Biến chiêu so với mấy chiêu thức khác càng khó luyện thành hơn, ta hy vọng ngươi sẽ không thất bại."

Nếu các đệ tử khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nghĩ là nàng điên rồi mới có thể tin tưởng lời nói của một thiếu niên.

Nhưng mà Dương Tình hôm qua thử luyện qua Thiên Diễn Kiếm Quyết theo lối mà Lâm Việt hướng dẫn Kiếm Si Nhi, thật sự cảm thấy đúng là huyền diệu kì ảo vô cùng.

"Còn mong Tiểu Thánh Tử chỉ giáo!" Dương Tình đứng dậy ôm quyền cúi người.

Lâm Việt chậm rãi, "Đừng vội vàng, ta cần người giúp gặp một người."

"Tiểu Thánh Tử, mời nói."

"Long Lân." Lâm Việt nhàn nhạt lên tiếng.

Dương Tình giật mình, "Cung chủ Đệ Thất Cung? Cái này có lẽ có chút khó khăn."

"Tại sao?"

Dương Tình tiếp, "Long Lân tính tình kì quái, xưa nay vốn đơn độc, đến một mình đi một bóng, cho dù ta cũng là Cung chủ nhưng chưa chắc có thể gặp được hắn."

"Không sao." Lâm Việt đáp, "Chỉ cần xác định vị trí của hắn là được, ta sẽ tự mình tới gặp, ngươi còn phải đi làm việc khác."

Dương Tình nửa tin nửa ngờ, thầm đoán có lẽ người giúp đỡ thứ hai có lẽ chính là Long Lân.

Nhưng mà hành tung của người này, quá khó tìm rồi.

Trong mắt hắn chỉ có đao của mình, yêu đao như mạng, người bình thường căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Cơ mà... Lâm Việt hình như cũng chẳng phải người bình thường... Đúng vậy, không phải người bình thường.

Vừa đi truy tìm tung tích Long Lân, nàng vừa suy nghĩ lung tung.

Chỉ trong thời gian uống vài chén trà, Lâm Việt đã thấy nàng quay lại, báo cáo: "Long Lân đang ở ngay sau ngọn núi của Đệ Thất Cung."

"Tốt." Lâm Việt đứng lên, chuẩn bị tới gặp.

Dương Tình hỏi dò: "Từ từ, ngươi định trực tiếp tới hậu sơn thật sao?"

Lâm Việt gật đầu, Dương Tình vội ngăn cản: "Không được, nơi đó là cấm địa của Đệ Thất Cung, là nơi hắn luyện đao, ngay cả đệ tử cung thứ bảy cũng không thể tùy tiện ra vào, trừ phi được phép của hắn, ngươi như thế này không thể đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện