Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Giận cá chém thớt


trước sau

Dịch giả: HCTver2.

Lôi Tung quay về lại phi hạm, mọi người làm sao lại không biết hắn đã đạt cực hạn, nhưng mà không có ai đần đến nỗi đi nói ra sự thật này cả.

Mấy tên thuộc hạ còn nịnh bợ hắn: "Lôi thiếu, ngài lần này bị bọn chúng làm hại, trạng thái không được tốt, không nên đi tham gia Trắc Thí lần nữa."

"Đúng thế, lần này coi như để cho Dạ Vương Thành chút thể diện đi, kỷ lục của Quân Vô Thượng cứ để đó một thời gian nữa vậy."

Lôi Tung hài lòng gật đầu, "Thôi quên đi, hôm nay đến đây thôi vậy."

Ai, nuôi bọn tiểu đệ này đúng là không uổng công a.

Nói nghe mát lòng mát dạ.

Phía sau thuyền của Lôi Vân Tông, cũng là một phi hạm cực kỳ to lớn, đứng trên đó là một nam một nữ.

Nữ tử có vẻ ngoài lạnh lùng, gương mặt tuyệt mỹ, dáng người hoàn hảo, mặc một bộ bạch y càng làm nàng có thêm vẻ siêu phàm thoát tục.

Sau lưng nàng là hơn mười người, tất cả đều cung kính có thừa, ngay cả ngắm cũng không dám ghé mắt qua.

Mà đứng bên cạnh nàng, là một thiếu niên, nhìn qua có vẻ hai người tuổi tác ngang nhau: "Minh Nguyệt, thứ nhị thế tổ này có gì đáng nhìn sao?"

(Nhị thế tổ: con cháu đời sau chỉ biết ăn chơi bằng tài sản của cha anh, đa phần là phế vật cả, đọc thêm tích vua Tần Nhị Thế để biết hơn.)

Dạ Minh Nguyệt lắc đầu, chần chừ một hồi, nàng mới nói: "Ta nhìn Phi Vân thương hạm."

Thiếu niên có chút kinh ngạc: "Loại thương hội nhỏ hạ đẳng kia, vậy mà có thể để ngươi nhìn đến?"

Hiển nhiên, Dạ Minh Nguyệt không phải quan sát mấy người của Phi Vân thương hội, nàng đang nhìn Lâm Việt.

"Người của bọn hắn chết, nhưng hắn vẫn cứ lạnh tanh như cũ..." Trầm ngâm một hồi, nàng tiếp, "Bình tĩnh đến đáng sợ."

Thiếu niên nghe xong, có chút không vui: "Có lẽ hắn đã sợ đến choáng rồi cũng nên a, mấy người thấp kém như thế sao có thể có người lợi hại như vậy."

Dạ Minh Nguyệt cau mày, "Lăng Thiếu chủ còn cần phải học mắt nhìn người, nếu không sau này ắt sẽ nếm phải đau khổ."

Lăng Phong giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng nói với mình mấy câu như này, đi cùng nhau ngay từ đầu chuyến đi, dù nàng lúc nào cũng như khối băng luôn lạnh nhạt với người khác, nhưng ít ra lễ nghi pháp tắc với Thiếu chủ như hắn vẫn đủ.

Ừm, một lý do khác quan trọng không kém là nàng đối với ai cũng như vậy, nên hắn cảm thấy mình cũng không phải không thể thay đổi được nàng.

Nhưng mà bây giờ, nàng lại bởi một tên khốn không quen biết ở một cái thương hội chó ăn đá gà ăn sỏi mà có thái độ với hắn như vậy.

Được lắm!

Lăng Phong cười gằn, máu chó nổi lên, hắn hô lớn với đám người Lôi Vân Tông: "Thằng ranh Lôi Tung, bị bọn tiện dân phá đám mà người cứ thế rồi đi sao?"

Dạ Minh Nguyệt có chút không ngờ Lăng Phong lại có thể giận cá chém thớt, trút giận lên Phi Vân thương hội như vậy.

Thiện cảm vốn ít ỏi với tên Lăng Phong lại tụt dốc không phanh.

Lôi Tung vừa nãy chỉ lo nghĩ làm sao cho đỡ xấu hổ, không để ý, nghe tiếng hô mới nhận ra phi hạm phía sau, "Lăng Thiên Điện, Lăng Phong!"

Một thủ hạ của hắn lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Lôi thiếu, ngài xem, chúng ta phải chăng nên đi tiếp?"

Lôi Tung đánh vào đầu hắn một cái: "Mẹ mày, ngu thế! Nghe không hiểu à? Tên kia đang khinh thường ta đấy!"

"Đem đám người của thương hội rẻ rách gì gì đó vừa phá ta lại đây!"

"Vâng!"

Đám thuộc hạ lập tức xông tới, người Phi Vân thương hội sợ hãi tột cùng, "Xin hỏi Lôi Vân Tông có gì muốn nói?"

Lạc Tuyết Y nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không thoát khỏi phiền phức a.

Mình rõ ràng đã rất nhượng bộ rồi.

Lâm Việt vẫn không có chút hành động nào, lẳng lặng ngồi đó xem.

Đám hạ nhân Lôi Vân Tông quát: "Đừng lắm miệng, Thiếu chủ chúng ta muốn gặp bọn ngươi, mau đi!"

Lạc Tuyết Y nắm chặt tay, chần chừ chưa đáp lại thì đám già phía sau đã nhao nhao lên, "Bị đại nhân này xin đừng cáu giận, Lôi thiếu đã có lệnh, sao chúng ta dám không nghe."

"Hội trưởng, đi đi thôi, chúng ta không thể đắc tội người Lôi Vân Tông."

Đến nước này, nàng còn có lựa chọn không đi sao?

Tên hạ nhân cầm đầu thấy cảnh này cười khinh thường, "Quả nhiên là một đám cặn bã, thành viên đã chết hai, vậy mà ngay cả lời cũng không dám chống lại."

Phi Vân thương hạm từ từ bay tới thuyền của Lôi Vân Tông, Lôi Tung đứng trên nhìn xuống, điệu bộ khinh khỉnh: "Người của các ngươi dám phá hỏng Tiềm Lực Trắc Thí của bản thiếu, đáng tội gì?"

Lạc Tuyết Y lập tức ôm quyền: "Lôi thiếu chủ tha tội, chúng ta đều là do vô ý, người gây ra đã bị trừng phạt, còn xin ngài..."

"Đừng lằng nhằng, hôm nay không ai có thể sống." Lôi Tung không đợi nàng nói hết, phán một câu.

Đám người sắc mặt tái nhợt, cắt không được một giọt máu.

Nơi xa, Dạ Minh Nguyệt vẫn quan sát sự việc, thấy được Lâm Việt vẫn ung dung thản nhiên như thường, "Hắn không sợ Lôi Tung sao?"

Lăng Phong cười gằn, chờ xem kịch hay, 'Ta thấy hắn đã bị dọa đến mức không thể cử động."

"Đồ xấu xa, rõ ràng ngươi chỉ có tiềm lực như thế, lại bảo là chúng ta làm sai."

Một âm thanh non nớt của trẻ con vang lên.

Ngươi nói chuyện là San nhi, nàng đứng bên cạnh Lâm Việt, chỉ thẳng vào thằng nhãi Lôi Tung mà hô lớn.

"Im mồm, con bé ngu

ngốc này."

"Lôi Thiếu chủ tha mạng, chúng ta không liên quan đến việc này."

Lôi Tung nghe xong, tức giận nghĩ thầm: "Hừ, việc đã qua rồi mà bọn này còn dám khơi lên, thấy ta vẫn trị tội chưa đủ nặng sao?"

"Được, được, hay cho Phi Vân thương hội, ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể chỉ tay thẳng mặt ta!"

Lôi Tung đạp không bước lên, lại đi tới gần cửa thành, lạnh lùng cười: "Các người có lẽ cả đời cũng không có cơ hội đi qua cửa thành lớn, nhưng hôm nay bản thiếu sẽ cho các ngươi nếm thử một lần."

Hắn bước xuống, một trụ ánh sáng trắng lại hạ xuống.

Do vừa nãy vệ binh còn chưa kịp tắt Kiểm Trắc đi nên bây giờ Lôi Tung mới có thể khởi động lần hai, nếu không chắc lại thêm một lần mất mặt nữa.

"Ném đám rác rưởi này vào đây cho ta!"

Lôi Tung quát lớn, lập tức đám thủ hạ toàn lực thi triển sức mạnh, Diệu Khí tụ lại thành một khối đánh vào mạn thuyền Phi Vân thương hạm.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, chiếc thuyền tự động bị đẩy về phía trước, đám người trên đó ngoại trừ Lâm Việt đều cố sống cố chết ngăn cản, nhưng làm sao có thể được?

Mấy hơi thở sau, thương hạm đã chui gọn lỏn vào trong trụ ánh sáng.

Lôi Tung hét lớn, âm thanh vang vọng tứ phía, "Hôm nay bản thiếu khiêu chiến toàn bộ Phi Vân thương hội, một đám phế vật lại dám bố láo với ta, hôm nay, một người cũng đừng mong có thể thoát được!"

Vừa dứt lời, hắn cũng tiến vào bên trong, vẫn như cũ, cột sáng nhanh chóng vọt thẳng lên 3000 thước.

"Không được!"

Vệ binh thấy mọi chuyện không ổn, quát lên một tiếng, nhưng sự việc phát triển quá nhanh, không thể kịp thời ngăn cản.

Uy áp này Lôi Tung đã có thể thích ứng, nhưng đám Phi Vân thương hội thì không thế, toàn bộ đều phun ra một ngụm máu tươi, dĩ nhiên là trừ Lâm Việt, cơ mà hắn cũng chẳng phải người của thương hội.

"Aaaa, nặng quá!"

"Không thở nổi, xong rồi, xong thật rồi!"

"Đều do nha đầu kia lắm lời!"

Hai người này gắng chịu lấy sức ép, muốn lại gần trừng trị San nhi, nhưng mà không bước nổi hai bước, đã lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.

San nhi lúc này cũng cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, lập tức, toàn thân cô bé trở lại bình thường, ngẩng đầu lên, là Lâm Việt.

"Đại ca ca, ngươi thật lợi hại." San nhi cảm nhận được toàn bộ tia sáng trắng quanh thân đang theo lực hút từ bàn tay hắn mà truyền hết qua Lâm Việt.

Lạc Tuyết Y tựa bên cạnh mạn thuyền, khóe miệng cũng còn vương lại máu tươi.

"Chết!" Lôi Tung bị Lăng Phong cùng San nhi ảnh hưởng, tức giận đến sắp mất não, không giết hết đám này ta không xả hết giận!

Uy áp lại tăng vọt, 3999 thước!

Cực hạn của Lôi tung đến rồi!

Có người gắng chịu uy áp, định điều khiển thuyền rời khỏi khu vực này, người Lôi Vân Tông đã phóng ra một trận pháp, phong tỏa toàn bộ cửa thành lớn!

Vệ binh Dạ Vương Thành bắt đầu thấy khó chịu!

Con mẹ mày, đây là địa bàn của tao, chúng mày đến đây làm thế thích gây sự hay gì?

Cũng may lúc vệ binh muốn ra tay, Lôi Vân Tông cũng không có hành động gì nữa, dù sao đám này không phải ai cũng máu liều nhiều hơn máu não như thiếu chủ của bọn chúng, nếu không đã không thể trở thành một đại tông môn của Bắc Tinh Vực.

Vì một thương hội hạ đẳng mà gây hấn với Dạ Vương Thành, không đáng.

Nơi xa, Dạ Minh Nguyệt định tới cứu giúp, lại bị Lăng Phong ngăn cản: "Mạng của đám sâu kiến, Minh Nguyệt ngươi vẫn nên mặc kệ bọn chúng a."

"Huống hồ người kia, nếu thật có bản lĩnh, đương nhiên có thể tự thoát ra, nếu là phế vật, táng thận trong đó cũng không có gì đáng tiếc."

Dạ Minh Nguyệt tuy bất mãn với hành vi của hắn, nhưng nàng thật đúng là không ra tay nữa.

Bên trong trụ ánh sáng, tất cả mọi người thương hội đã sớm trọng thương ngã gục trên sàn.

Ngay cả Lạc Tuyết Y cũng đã quỵ xuống.

Bây giờ chỉ còn Lâm Việt cùng San nhi là vẫn còn đứng nhìn, bộ dáng như thể áp lực kia không hề tồn tại.

"Thôi, chán rồi." Lâm Việt đứng mãi cũng thấy mất hứng, tay phải vẫn giữ trên vai San nhi, tay trái thì giơ lên, chạm vào mạn Phi Vân thương hạm!

Một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, bao phủ lấy mấy chục người Phi Vân thương hội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện