Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Thuyết phục Dạ Vương


trước sau

Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt cười cười, uy áp chẳng biết là do vô tình hay cố ý này xuất hiện chắc chắn là do Quân Vô Thượng đang ra oai phủ đầu với mình.

Mỗi tội người có thể ra oai phủ đầu với hắn còn chưa ra đời đâu!

Không những không sợ hãi, ngược lại Lâm Việt còn bước lên thêm một bước.

-Dạ Vương bế quan, hẳn là định đột phá lên Vô Kiên Cảnh, nhưng mà xem chừng thất bại rồi, chương thứ mười của Hỗn Nguyên Công nếu như không có cách tu luyện chính xác, quả nhiên rất khó a.

Âm thanh không lớn, lại làm cho Quân Thành chủ căng thẳng hơn tất thảy những lời khách sáo khác.

Người này không đơn giản!

-Lâm tiểu hữu hiểu rõ ta như thế, ánh mắt quả nhiên rất sắc bén!

-Dạ Vương danh dương thiên hạ, uy chấn bát phương, làm sao có ai không biết cho được?

Lâm Việt nửa đùa nửa thật nói một câu.

Quân Vô Thượng dễ dàng nhận ra là tên này đang chém gió.

-Lâm tiểu hữu, nói việc chính đi.

Cá sắp cắn câu rồi.

Hắn vừa nghĩ thầm vừa cười nói:

-Nếu ta bảo ta có thể giúp ngài thành Vô Kiên Cảnh, liệu Dạ Vương có tin hay không?

Đối phương lập tức nhíu mày:

-Sao ngươi biết được ta không đột phá?

-Như ngài đã nói, ngài không thích vòng vo, vậy nên chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được rồi. Thành chủ ngẫm nghĩ, sau cùng vẫn lắc đầu:

-Dĩ nhiên là ta không tin, tuy rằng nhãn lực của tiểu hữu không tệ, nhưng mà vẫn còn quá trẻ.

-Tuổi tác không phải là vấn đề.

Lâm Việt đưa tay ra.

-Dạ Vương thử một lần liền biết ta nói là thật hay giả rồi.

Tần Vô Niệm đứng nhìn hành động tiếp sau của hắn còn cảm thấy khó hiểu, nói gì Quân Vô Thượng đang giữ vẻ mặt nghi ngờ kia.

Hắn duỗi hai ngón tay, chạm vào cổ tay người sau làm Thành chủ còn tưởng Lâm Việt đang bắt mạch cho mình, trong lòng đột nhiên có chút xem thường.

Người trẻ tuổi quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, chỉ biết giả thần giả quỷ.

Dạ Vương Thành chẳng phải chỗ không người, y sư lợi hại làm sao không có dăm chục người, đột phá ba lần thất bại cả ba, đã mời không ít người, đã ăn không ít thuốc, nhưng cũng chẳng có thay đổi gì tốt đẹp, vả lại hắn cũng cảm nhận mọi thứ đều bình thường cả, đơn giản là cơ thể hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng mà không lâu sau...

Quân Vô Thượng cảm nhận được từ chỗ cổ tay xuất hiện một luồng lực hút đột nhiên xuất hiện, chỉ trong nháy mắt liền bao phủ lên toàn thân hắn.

Hắn định phản kháng, nhưng cuối cùng lại ngừng lại, chỉ thủ thế phòng khi có gì bất trắc sẽ ngay lập tức khống chế Lâm Việt lại.

Dạ Vương đã làm đúng.

Cảm giác khó chịu khi không thể đột phá lên Vô Kiên Cảnh bắt đầu giảm bớt!

-Tam Nguyên mất cân bằng, chính là yếu điểm của Hỗn Nguyên Công khi tu luyện đến mức độ cao, càng cao càng mất cân bằng, từ đó sẽ bị vây lại ở một cảnh giới cố định.

Lâm Việt vừa nói vừa rút tay về.

-Nếu như không thể cân bằng lại một lần nữa, Cửu Âm Vô Kiên Cảnh, cả đời vô vọng, trừ phi đổi công pháp khác tu luyện từ đầu.

Quân Thành chủ không quan tâm đến mấy câu đổi công pháp hay không thể đột phá, chỉ có vui mừng vì thấy được cơ hội, nhưng mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

-Tiểu hữu có cách phá giải bức tường chắn này, có thể cho tại hạ biết được chăng?

Cá đã dính câu rồi.

Lấy tu vi cùng địa vị của Quân Vô Thượng, khó ai có thể lừa gạt được hắn.

Nếu muốn làm cho hắn chủ động đi cầu người, cũng chỉ có thể lấy ra vật làm đối phương động tâm.

Lâm Việt hiểu rõ ưu nhược điểm của tính cách những người mà mình quen biết trong 10 vạn năm.

Ưu điểm cũng như nhược điểm của Tinh Hà, là tuyệt đối trung thành với Dạ Vương Thành, nên nếu thấy Luyện Khí Thuật có lợi ích rất lớn với nơi đây, chắc chắn sẽ giao dịch cùng với hắn.

Dạ Minh Nguyệt thì là nàng đã quen việc mọi người xung quanh vây lấy mình, điều này lợi ở chỗ sẽ luôn giữ được tỉnh táo đầu óc trước lời siểm nịnh để đưa ra quyết định chính xác, nhưng lại có chỗ hại là, nếu như có một người không đem nàng để vào mắt, nàng ngược lại sẽ làm mọi cách để người đó chú ý đến mình, và lúc này, nàng khó giữ bình tĩnh nhất, một ví dụ là Lâm Việt, chưa đến 3 ngày đã làm nàng yêu mình, nửa đêm mò tới phòng luôn rồi.

Còn Quân Vô Thượng, quá chú trọng tình cảm và lợi ích.

Vật quý báu nhất trong lòng hắn, là con gái của mình, cũng là Dạ Minh Nguyệt.

Việc Dạ Vương bế quan đột phá nhiều năm, sớm đã truyền ra khắp Bắc Tinh Vực.

Bây giờ nếu như chuyện thất bại bị người biết, tất nơi này sẽ trở thành một miếng mồi béo bở cho những thế lực khác.

Đành rằng chống lại một, hai cái không thành vấn đề, dốc hết sức cũng có thể qua được.

Nhưng nếu bốn, năm đại tông môn liên minh lại cùng đánh chiếm thì sao?

Dù có phân chia lợi ích ra cũng vẫn rất đáng giá.

Lúc này, Dạ Vương Thành làm sao có thể địch lại?

Nhưng đúng vào lúc tiến thối lưỡng nan này, Lâm Việt lại xuất hiện vừa đúng lúc, đem lại hy vọng vào thời điểm Quân Vô Thượng cần nhất.

Nhất định sẽ thành công như ý muốn.

Mọi thứ đã nằm trong tính toán của hắn cả rồi.

-Cách giúp đỡ ngài dĩ nhiên ta sẽ nói, nếu không cũng cả gan hẹn Dạ Vương mất công tới đây làm gì.

Đừng nhìn Thành chủ đường đường là chủ nhân một đại thế lực, nhưng mà cái thế lực này có hơi...

Được rồi, nói trắng ra thì Dạ Vương Thành cũng chỉ là một Thương hội mà thôi.

Chỉ khác là Thương hội này quy mô rất lớn, lớn hơn rất nhiều những cái khác.

Và vai trò của Quân Vô Thượng cũng từng tương tự như Lạc Tuyết Y, điều hành và phát triển nó, tuy nhiên, đến mức độ hiện tại, việc ấy đã được giao cho Trưởng Lão Hội rồi.

(Dịch: Trưởng Lão Hội chính là mấy lão già đứng với Tinh Hà trong buổi đấu giá trước ấy.)

Đã là thương nhân rồi, cố nhiên Quân Vô Thượng cũng nhìn ra được mục đích của Lâm Việt.

Nhưng mà hắn lại lo đối phương sẽ đòi cái giá cao, vậy nên lại lần nữa ra oai phủ đầu, chặn đứng luôn cơ hội nói của hắn.

-Lâm tiểu hữu có biết mạng sống của bản thân như ngàn cân treo sợi tóc, ngươi giết Thiếu chủ của hai tông Lôi Vân Lăng Thiên, bọn chúng đang trên đường tới đây không?

Lâm Việt chỉ im lặng không đáp lời.

Quân Vô Thượng nghĩ rằng có tác dụng rồi, thế là liền bồi thêm câu nữa:

-Lôi Vân Tông Tông chủ Lôi Long là Thất Dương Siêu Thoát Cảnh, Lăng Thiên Điện Điện chủ Lăng Tôn là Bát Dương Siêu Thoát Cảnh, chưa nói đến vô số cao thủ là thuộc hạ của

họ, chỉ với hai người đó, cũng đủ để...

-Để giết ta một cách dễ dàng rồi.

Hắn thấy nói hơi dài, liền trực tiếp ngắt lời, kết luận một câu.

Quân Vô Thượng mừng thầm trong lòng, ngươi hiểu vậy là tốt rồi.

Hiện tại chỉ có bản vương có thể giữ ngươi an toàn.

Rất rõ ràng là Lâm Việt hiểu chuyện này, nhưng mà hình như hắn không hề để tâm chút nào.

-Lôi Long và Lăng Tôn chẳng qua tu vi cũng chỉ là Siêu Thoát Cảnh mà thôi, không phải lo lắng, hơn nữa ta tin tưởng Dạ Vương sẽ giải quyết thay ta.

Hắn tự tin lên tiếng.

Tần Vô Niệm không nghĩ rằng Lâm Việt sẽ nói vậy trong tình huống này.

Nhưng mà tên này nói như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân.

Quả nhiên, sắc mặt Quân Vô Thượng sầm lại:

-Tiểu hữu, Dạ Vương Thành chúng ta luôn hoan nghênh người có bản lĩnh lớn, cũng có đạo đãi khách của riêng mình, nhưng mà không có nghĩa là chúng ta sẽ phải vì ngươi mà gánh mối họa lớn này!

-Nhưng nếu như gánh vì Chước Liệt Sa Mạc thì sao?

Lâm Việt thuận miệng nói một câu.

Quân Vô Thượng đứng hình, sững người lại một lúc.

Hắn nhân lúc ấy ngồi xuống, rót một chén trà cho mình, lại thêm một chén cho Tần Vô Niệm rồi mới từ từ ngồi nhâm nhi.

Vô Niệm thấy vậy, cũng cầm lên, vừa uống vừa để ý quan sát Quân Thành chủ đang trầm ngâm đứng kia.

-Tại sao ngươi ngay cả Chước Liệt Sa Mạc cũng biết?

Quân Vô Thượng nhíu mày, hình như từ lúc đi vào đây mỗi lần hắn nghĩ mình đang trên cơ tên này thì sự thật lại luôn ngược lại, có cảm giác dường như chính bản thân luôn bị nắm mũi dắt đi.

-Chước Liệt Sa Mạc sắp mở ra rồi, tuy Dạ Vương Thành và hai tông có chút quan hệ, nhưng mà Dạ Vương hẳn là hiểu rõ luật ngầm của mọi tông môn, lợi ích lớn hơn tình cảm.

Lâm Việt nhẹ nhàng vân vê ly trà, không chút vội vã, lại bồi thêm một câu nữa:

-Lôi Tung và Lăng Phong lần này cùng tới đây, chắc hẳn để tham gia Chước Liệt Sa Mạc nhỉ?

Rầm!

Quân Vô Thượng đập mạnh tay lên mặt bàn, lớn tiếng giận dữ hỏi hắn:

-Ngươi cố tình giết bọn chúng?

-A, đúng vậy, đành phải lấy hai tên đần đó làm mồi câu cá lớn vậy.

Đối mặt với người đàn ông trước mặt mình, hắn cũng không hề nao núng, nói luôn mục đích của mình.

Dù sao cũng đều biết cả rồi, giấu giếm làm cái quái gì vậy?

-Cá lớn? Là hai tông kia sao?

Đối phương nhìn chằm chằm Lâm Việt.

Hắn khẽ gật đầu xác nhận.

-Không sợ bản vương đem ngươi giao ra tạ lỗi với họ sao?

Nghe xong, Lâm Việt cũng chỉ tỏ ra bình thản, tùy ý ngươi thôi vậy, ta sao cũng được.

Dường như mọi thứ đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.

-Dĩ nhiên ngài có thể làm thế nếu muốn, nhưng ngài sẽ không làm thế.

Thấy phong thái ung dung trầm ổn của Lâm Việt suốt từ lúc gặp, Dạ Vương biết đối phương không phải tay vừa.

(Dịch: phong thái là nét đặc trưng của con người thể hiện qua điệu bộ bên ngoài.)

Uy hiếp bình thường, khó có thể dọa được tên này.

Nhưng trước khi hắn tới đây, thuộc hạ đã thông báo một tin.

Khoảng sáu canh giờ nữa, Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện sẽ đến đây!

Thời gian rất cấp bách!

-Ha ha ha, tiểu huynh đệ đang biến chúng ta trở thành cũng hội cùng thuyền hả?

Quân Vô Thượng bất chợt cười lớn.

Đã không có cách nào dọa nạt Lâm Việt, vậy thì bỏ qua, hợp tác là được rồi.

Hắn là một người biết tùy thời mà biến, biết không thể cứng đối cứng được, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn.

Thực ra, dù cho cứng đối cứng, bắt tên nhóc này giao cho đại quân hai tông kia, việc này cũng chẳng thể nào cứ thế mà êm dịu xuống.

Mà còn ngược lại, Lâm Việt chết, tia hy vọng đột phá lên Vô Kiên Cảnh của hắn cũng tắt ngấm, hơn nữa Lôi Long sẽ liên hợp với Lăng Tôn, tự mình tiến vào Chước Liệt Sa Mạc.

Thậm chí, hắn chỉ cần hơi lỡ mình một chút, chúng liền tổng tấn công với Dạ Vương Thành luôn cũng chưa biết chừng.

Hừ, đều là cáo già thành tinh cả, báo thù cái gì chứ?

Một cái cớ đẹp mà thôi, dẫn toàn tông đến chỉ để giết Lâm Việt?

Đùa sao, con nít nghe vào cũng biết là điêu toa cả.

Mọi vấn đề từ đầu tới cuối Dạ Vương làm sao không hiểu rõ cho được?

Nếu thật đánh, hắn cũng có thể miễn cưỡng giữ thế hòa, như mà phải trả giá tổn thất cực lớn.

Dù sao kẻ địch cũng là hai tông môn có quy mô không kém.

Lâm Việt thấy vậy, biết mọi chuyện đã ngã ngũ.

-Nhưng mà ngươi thật sự đã giết con trai của bọn chúng, cơn tức này làm sao hai lão già kia có thể nuốt trôi?

Bây giờ, hắn biết trong mắt Quân Vô Thượng mình là một tên lắm mưu ma chước quỷ, khó có thể tin.

Nhưng mà không sao.

-Chuyện ấy đừng lo, sau này ngài sẽ còn phải cảm ơn ta nữa đấy, còn bây giờ...

-Có thể bàn chuyện hợp tác rồi chứ?

Vừa nói, Lâm Việt vừa kéo một cái ghế ra mời đối phương.

Quân Vô Thượng là người đã quyết định thì không quay đầu, ngồi xuống nghe hắn nói.

-Ta giúp Dạ Vương trở thành Vô Kiên Cảnh, đổi lại ta sẽ được đi vào Chước Liệt Sa Mạc.

-Được!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện