Các khách mời lo lắng, "Sống sót trên đảo hoang đã đủ đáng sợ rồi giờ còn bịt mắt để làm gì nữa?"puddingvixoai.wordpress.com
"Đừng để tụi tôi đoán mò nữa! Chẳng phải đạo diễn đã bảo đây là show yêu đương sao? Rốt cuộc tập này mấy người tính làm trò gì vậy?"
"Chồng ơi! Dương Hiệt ơi?"
"Vợ đừng sợ, anh ở đây này!"
...
Bến tàu lập tức trở nên hỗn loạn, Linh Duyệt nắm lấy tay Mặc Diễm, "Tụi mình có nên giả bộ sợ không? Thầy Mặc, anh nhanh chíp chíp chíp đi."
Giây tiếp theo, Linh Duyệt được Mặc Diễm ôm vào lòng chặt đến mức cậu không thở nổi, xém chút nữa là cậu kêu cha gọi mẹ rồi.
Mọi người đều bị bịt mắt, từng cặp được đưa lên thuyền. Linh Duyệt luôn giữ lấy Mặc Diễm, cậu cảm nhận được ngoài bọn họ ra thì trên thuyền còn có một cặp nữa, mùi hương giống như là hai người thầy Khương.
Khứu giác Linh Duyệt luôn luôn đúng, lần này lên đảo, khách mời được chia thành bốn thuyền. Nhờ có sức chiến đấu mạnh mẽ của Mặc Diễm, đạo diễn xếp hai người Khương Cầu Bình và Quách Mạn chung một nhóm với bọn họ. Vì đạo diễn sợ hai người đó không kiếm được gì ăn sẽ bị đói bụng.puddingvixoai.wordpress.com
Hai người Linh Duyệt và bọn họ đều vui vẻ chào hỏi nhau. Sau khi lên thuyền được vài phút thì chiếc thuyền phía sau đột nhiên chuyển hướng.
"Mọi người bị tách ra ư?" Linh Duyệt chạy đến mạn thuyền vẫy tay với khách mời khác, "Chương trình naỳ độc ác đến thế sao?"
Đạo diễn quay phim nói cho cậu biết: "Nếu tìm được nhau thì mọi người có thể tạo thành một nhóm."
Ý anh ta là tỷ lệ bọn họ gặp nhau rất thấp nên điều đó đồng nghĩa với chuyện hòn đảo này cực kỳ rộng lớn.
Linh Duyệt nhún vai, vậy câu sẽ cho đội ngũ chương trình chút mặt mũi, cậu không đi tìm mọi người.puddingvixoai.wordpress.com
"Không đúng, cậu thấy đường sao??"
Linh Duyệt: "...Ơ! Tôi đâu có thấy đường!"
Linh duyệt nói dối rất tệ nên đội ngũ chương trình lập tức kiểm tra mảnh vải của cậu, "Cậu may thật đấy, nhiều mảnh vải đều có hai lớp mà mỗi cậu là có một lớp thôi."
Linh Duyệt cười ha hả, "Ông trời ưu ái tôi ấy mà."
Nhân viên vẫn đổi mảnh vải khác cho cậu một cách không thương tiếc nên Linh Duyệt lập tức yên phận ngồi trên thuyền.
Thuyền chạy vòng vèo trên mặt nước vài vòng, hơn mười phút sau họ mới được gỡ mảnh vải xuống nên mọi người đều không biết mình đang ở đâu vì quá choáng váng.
Linh Duyệt đâm chọc: "Đạo diễn Ứng càng ngày càng độc ác."
Thầy Khương nói linh tinh, "Cậu ta đúng là xấu xa, khi nào cậu ta đến đây chúng ta hãy đào một cái hố rồi chôn cậu ta xuống đó đi."
Linh Duyệt bái phục, quả không hổ danh là một đạo diễn, thầy Khương còn ác hơn cả đạo diễn Ứng nữa.puddingvixoai.wordpress.com
Thuyền còn chưa chạy tới đảo thì mọi người đã thấy cô Quách chạy đến mạn thuyền bắt đầu nôn mửa. Linh Duyệt nghe thấy tiếng động bèn chạy tới, "Cô Quách, bác có sao không?"
Quách Mạn xua tay cười nói: "Bác không sao, bị say sóng ấy mà."
Linh Duyệt thấy sắc mặt của bà trắng bệch bèn lén lút nhét vào tay bà một viên kẹo bạc hà.
"Đây là?"puddingvixoai.wordpress.com
"Đồ con lén mang theo đấy. Ở quê, ông nội con là một bác sĩ, ông ấy tự làm kẹo này để ăn vào không cảm thấy chóng mặt dù ngồi trên bất kỳ phương tiện giao thông nào."
Cô Quách Mạn lén lút ăn kẹo rồi ngạc nhiên nói: "Nhanh vậy mà bác đã thấy hết choáng váng. Kẹo này thần kỳ thật đấy!"
Linh Duyệt thì thầm: "Bác đừng để bị đạo diễn phát hiện nha."
Lúc này, một flycam bay ngang qua đầu hai người, một cái loa được gắn bên trên vang lên giọng nói của đạo diễn: "Có người mang đồ ăn tới đúng không? Tất cả hãy chủ động giao đồ ăn ra. Nhân viên mau tới kiểm tra từng hành lý vì mọi người không được phép mang bất cứ thứ gì lên đảo. Nhất là trên người Linh Duyệt, nhân viên hãy tập trung kiểm tra cậu ấy vì có thể cậu ấy sẽ mang theo quà vặt."
Linh Duyệt nổi điên: "Tại sao?!"
"Vì cậu ham ăn."
Linh Duyệt: "..."
Cậu cạn lời.puddingvixoai.wordpress.com
Nhân viên yêu cầu Linh Duyệt lấy hết mọi thứ trong túi ra. Sau khi họ kiểm tra túi cậu xong xuôi thì phất tay với máy quay ý bảo không có gì cả.
Đạo diễn vẫn chưa tin, "Cậu ta thật sự không có à, sao mà không có được chứ?"
Linh Duyệt giậm chân, "Không có! Tôi thật sự không có mang theo đồ ăn!"
Đạo diên Ứng: "Cậu cởi giày ra đi."puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt cởi giày ra định đập flycam, "Anh có tin là tôi phóng viên đạn đại bác này làm anh táng thân dưới đáy biển không?"
Đạo diễn Ứng: "Thôi được, chúng tôi đã làm phiền cậu rồi, người kế tiếp."
"Mọi người kiểm tra thầy Mặc đi, Duyệt Duyệt giấu quà vặt trên người anh ấy đó!"
"Dễ thương ghê, hahahaha cậu ấy nổi điên cũng thật đáng yêu! Lấy giày đập flycam, Duyệt Duyệt cố lên, mẹ sẽ giúp con!"
Cuối cùng đội ngũ chương trình cũng lên được trên đảo. Hòn đảo này nhìn đúng là giống một đảo hoang. puddingvixoai.wordpress.com
Ngoài cỏ ra thì có đá, xa xa còn có nhiều hàng cây nhỏ tạo thành một khu rừng rậm, ngay cả chút nhân khí trên đảo cũng không có. Dù sao bây giờ cũng là mùa hè nên trên đảo khá ấm áp nhưng lại có hàng ngàn con muỗi nhỏ! Cậu mới lên đảo đã bị đốt hết mấy nơi.
Cậu không biết đạo diễn Ứng đang trốn ở đâu mà phải nói chuyện với mọi người bằng một chiếc loa treo trên thứ đang quay đó: "Có muỗi ư? Mọi người đừng sợ, tụi tôi đã ném lên đảo rất nhiều vật liệu nào là lều, đồ ăn, ngay cả những đồ dùng hàng ngày như kem chống muỗi cũng có. Mọi người hãy mang theo người yêu của mình và dũng cảm sống trong môi trường khắc nghiệt này, mọi người mau nhanh tay tìm kiếm đi!"
Linh Duyệt đề nghĩ: "Thầy Khương, chúng ta thành lập một nhóm đi, hai người đi nơi khác dọn sạch sẽ đán còn tụi con đi tìm vật tư để về dựng lều."
Thầy Khương thì dễ nói, mặc dù ông đã hơn năm mươi tuổi nhưng thường hay chú ý tập thể dục nên thể chất khá tốt. Năm ngoái Quách Mạn bị bệnh nặng phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ nên nếu bảo bà chạy trên đảo hoang thì chắc chắn bà sẽ không làm được. Đây cũng là lý do tại sao đội ngũ chương trình sắp xếp cho hai nhóm bọn họ vào chung một chỗ. Quách Mạn cũng hiểu chuyện đó bèn cười nói: "Vậy các bác dựa vào hai đứa."
Linh duyệt lôi kéo Mặc Diễm, "Tụi mình đi thôi."
"Hai đứa nhớ chú ý an toàn nha."
Sau khi đi được khoảng mười mấy mét thì Linh Duyệt đột nhiên quan sát xung quanh, "Anh nói xem có khi nào khủng long sẽ chui ra từ trong rùng hay không?"
Mặc Diễm trầm ngâm hai phút để sắp xếp lại lời nói, "Cục cưng à, cậu nên phân biệt rõ giữa điện ảnh và thực tế."puddingvixoai.wordpress.com
"Bây giờ ngay cả đông, tây, nam, bắc tôi còn không thể phân biệt rõ nữa rồi." Linh Duyệt ôm tay ngẩng đầu nhìn trời, "Anh nhìn vị trí của mặt trời này, đây là đông, đây là tây, đây là nam và đây là bắc."puddingvixoai.wordpress.com
Mặc Diễm bật cười, "Tụi mình nhận ra phương hướng có ích gì không?"
Linh Duyệt á khẩu, với yêu tinh mà nói thì hình như chuyện này khá vô ích vì họ chỉ có nhiệm vụ sống sót thôi mà.
"Tụi mình vẫn nên đi tìm vật dụng, anh nói xem bọn họ sẽ giấu những vật dụng đó ở đâu?'
"Chắc chắn là họ sẽ giấu chúng ở những nơi khó tìm." Mặc Diễm đã thăm dò hết mọi thứ trên đảo nhưng anh không thể nói thẳng ra được.
Linh Duyệt cũng cảm nhận được những thứ đó. Mặc dù phạm vi dò xét của cậu không rộng bằng Mặc Diễm nhưng vẫn phát hiện được khá nhiều thứ. Làm sao để người khác cảm thấy cậu là người bình thường nhưng vẫn có thể tìm được nhiều đồ đây? Linh Duyệt nhặt một cục đá lên rồi chắp hai tay lại hét lớn: "Ông trời ơi, xin hãy cho con một chỉ dẫn, con muốn lấy được lều."
Linh Duyệt thảy đá lên trời, dưới đất có rất nhiều viên đá khác nên khi rớt xuống rất khó phân biệt được đó là viên nào. Linh Duyệt chỉ tay về một hướng, "Ông trời bảo lều nằm ở hướng đó."
Mặc Diễm kéo cậu đi về hướng đó, chỉ cần là điều Linh Duyệt nói thì anh đều tin.
Chuyên viên quay phim cầm máy quay vừa đuổi theo vừa thầm nhủ, hai người có nói đùa không đấy?puddingvixoai.wordpress.com
Hai người cứ đi mãi về hướng đó vào đến rừng cây. Một lúc sau họ phát hiện trên cây có một cái túi dán một dòng chữ bên trên: Tôi là lều.
"Oa! Thật sự có lều kìa!" Linh Duyệt nâng tay lên trán để che ánh nắng rồi mỉm cười, "Cây cao thật đấy, chắc phải cao cỡ bốn năm mét lận đó. Đội ngũ chương trình chắc phải cực khổ lắm mới có thể tìm thấy một cái cây cao như vậy."
Mặc Diễm ôm tay đứng bên cạnh nói đùa: "Bọn họ leo được lên đó cũng không dễ dàng gì."
Đạo diễn Ứng châm điếu thuốc xem cuộc phiêu lưu của họ trong suốt một hành trình rồi nói một cách chân thành: "Quả thật khó khăn lắm chúng ta mới leo lên được đến đó nên để tôi xem mấy người làm sao lấy nó xuống. Cậu nhanh kêu người quay hai người họ, cho hai người dám nhạo báng tổ đạo diễn này."
Linh Duyệt vỗ tay, "Để tôi leo lên lấy nó xuống."
Theo tính cách bá đạo của thầy Mặc thì cậu đoán có thể anh sẽ nhổ cái cây này lên, nhưng cây cỏ rất khó mọc lên nên Linh Duyệt chủ động xin đi, vì để cả nhà có lều ngủ, cậu quyết định leo cây.
Mặc Diễm lùi về sau vài bước, anh nhìn Linh Duyệt chạy lấy đà đạp lên thân cây đi hai bước. Sau đó cậu dùng một tay bắt lấy thân cây, dưới chân cậu dùng sức lập tức leo lên được hơn một mét. Tiếp theo, hai tay cậu ôm lấy thân cây leo cao thêm chút nữa, Linh Duyệt túm lấy cái lều được đặt cao hơn năm mét bằng một tay rồi nhân tiện ném nó xuống dưới.
Mặc Diễm ung dung bắt lấy nó và đặt bên cạnh anh, chuyện này đã được giải quyết xong xuôi.
Sau đó Linh Duyệt trượt xuống đất. Tổ đạo diễn đều trơn tròn mắt vì trước sau cậu leo lên cây và trượt xuống đất chưa đến mười giây! Bọn họ đã mất hơn mười phút để leo lên đến tận đó đấy!
"Tình huống bây giờ của hai người đó là sao? Đang chơi chúng ta ư?"
"Cách hai người tìm được lều đã khó hiểu nhưng cách lấy xuống lại càng khó hiểu hơn, Linh Duyệt thật sự là một ca sĩ ư?"puddingvixoai.wordpress.com
"Nếu nói chung chung thì cậu ấy cũng là một diễn viên."
Toàn bộ đạo diễn đều thấy bối rối nên đạo diễn Ứng cố gắng cổ vũ bọn họ, "Mọi người đừng nản chí. Cậu ta mới tìm được một cái lều vải thôi mà, mọi người giấu kỹ như vậy thì hai người họ chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm. Mọi người đừng tự hủy những thành quả lao động trong hai ngày của mình."
Linh duyệt khiêng lều chạy ngược về chỗ cũ, "Thầy Khương! Cô Quách ~ Tụi con mang lều về rồi đây!"
"Nhanh vậy mà hai người đã tìm được lều rồi sao?" Bọn họ ngạc nhiên nói: "Hai bác còn chưa dọn xong đá nữa đấy."
Sau khi Linh Duyệt đặt lều xuống bèn híp mắt cười: "Tụi con mới tìm được có một cái, việc đó cũng không gấp gáp nên hai bác cứ từ từ làm, tụi con đi tìm cái khác đây."
Người xem bị độ ngầu của cậu làm cho bật khóc: "Linh Duyệt quá may mắn, trong khi ba nhóm còn lại đều đang lang thang tìm đồ thì cậu ấy đã kiếm được một cái lều rồi."
"Động tác của cậu ấy nhanh nhẹn quá, quả không hổ danh là người từng luyện võ!"
"Duyệt Duyệt đẹp trai thật đấy!"
"Cậu ấy