Ngô Cẩm Vinh nhìn Weibo của Linh Duyệt, an ủi: "Đừng lo lắng, rớt fan là chuyện dĩ nhiên, fan có được lúc tranh giải không nhất định sẽ theo dõi mỗi cậu, có thể là chương trình hoặc thí sinh khác nên rất bình thường khi hủy theo dõi cậu. Bên cạnh đó, đã lâu cậu chưa có hoạt động gì vì vậy người hâm mộ chạy là đúng rồi, chờ về sau cậu có tác phẩm riêng, đến lúc đó người chú ý tới cậu chắc chắn sẽ nhiều hơn."
Vương Sao giải thích cho Linh Duyệt hiểu: "Vào thời điểm này, studio không quảng bá cậu vì từng có nhiều người mới không có tác phẩm một phát đã nổi tiếng. Sau đó, họ mạnh mẽ tuyên truyền và thu hút một lượng lớn fan khuôn mặt. Hầu hết những fan hâm mộ đó đều còn trẻ, rất không có lý trí trước một sự việc gì đó nên họ có thể nâng cậu nhưng cũng có thể hủy cậu."
Linh Duyệt gật đầu tỏ ý mình hiểu rồi, cậu lên Weibo đăng bài, "Chào tất cả mọi người tôi là Linh Duyệt, sáng hôm sau tôi sẽ phát hành album mới vì thế hi vọng nhận được sự yêu thích từ mọi người."
Vương Sao đứng sau lưng, vỗ vai cậu nêu ý kiến, "Cậu trang trọng quá. Chỉ cần một tấm selfie bảo đảm tác dụng sẽ cao hơn những thứ khác."
"Thế à, " Linh Duyệt điều chỉnh camera của mình rồi lấy điện thoại làm gương, "Không được không được, xấu quá! không thể chụp!"
Vương Sao nhìn cậu thật kỹ, "Xấu chỗ nào?"
Linh Duyệt chỉ vào tóc mình, có vài sợi tóc vểnh lên, "Lộn xộn."
Vương Sao: "..."
Anh thực sự không hiểu làm thế nào một thằng con trai có thể chăm sóc bản thân mình tinh tế như vậy. Mỗi ngày Linh Duyệt đều gội đầu tắm rửa sạch sẽ, quần áo sạch đến chút mồ hôi cũng không có. Vương Sao tìm được cái lược, chải đầu tóc rối loạn của cậu cho thật tốt.
Linh Duyệt soi lại lần nữa bèn cảm thấy hài lòng mới bắt đầu tự sướng. Chụp liên tiếp mười mấy tấm hình nhưng không có tấm nào làm cậu vừa lòng, chim trống để ý nhất là ngoại hình của bản thân.
Vương Sao chịu không nổi nữa, anh lấy điện thoại Linh Duyệt rồi ngồi xổm xuống đất chụp ảnh giúp cậu, "Nghiêng người về phía trước, thu cằm lại cười một cái, nhìn ống kính nào."
Sau khi chụp xong, Linh Duyệt xem qua hình bèn bội phục giơ ngón cái lên, "Anh Vương, anh tài thật đấy!"
Ngô Cẩm Vinh đang làm việc bên cạnh khẽ cười, "Anh Vương của cậu thừa khả năng để mở công ty riêng cho mình nên theo cậu làm trợ lý thật sự là nhân tài không được trọng dụng."
Linh Duyệt vỗ vai Vương Sao, nghiêm túc cam đoan: "Chờ em kiếm được tiền, em sẽ tăng lương cho anh."
Lời này ngược lại khiến Vương Sao ngại ngùng, "Không cần đâu, tiền lương anh nhiều rồi."
Trước mắt mà nói thì tiền anh kiếm nhiều hơn Linh Duyệt thật.
Ngay sau đó, người hâm mộ Linh Duyệt đã trả lời trên Weibo: "Đm! Tôi cứ tưởng cậu bị sói lớn bắt đi vì đã lâu rồi cậu không đăng Weibo, cậu biết chuyện đó không?"
"Lâu như vậy không có tin tức hóa ra là bận làm đĩa nhạc, tuyệt quá đi!"
"Lót dép hóng ca khúc mới, Duyệt Duyệt cố lên! Chúng tôi yêu cậu!"
"Duyệt Duyệt thật đáng yêu, ahhhhhh tôi đang khóc ròng!"
....
Linh Duyệt vừa trả lời vừa phàn nàn, "Còn có cả đàn ông nữa sao? !"
Vương Sao cười nói: " Bây giờ hai người đàn ông đều có thể kết hôn, bất an lo lắng không còn nên fan ba, fan chú, fan anh chẳng có chút dè dặt nào, cậu cẩn thận một tí."
Linh Duyệt nghe đến đây, lập tức nghĩ đến vị hôn thê nhỏ bé của cậu mà lòng nhói đau. Đàn ông rời khỏi nhà còn nguy hiểm huống chi là con gái. Haiz! Bao giờ mới tìm được cô ấy, mới nghĩ đã thấy lo rồi.
"Hắt xì! Hắt xì!" Lúc này Mặc Diễm đang đứng trên vách đá của một hòn đảo không tên hắt hơi hai lần, suy nghĩ khá lâu vẫn không hiểu tại sao vì suy cho cùng anh không bao giờ bị cảm mạo.
"Có phải lão già ông mắng tôi không?" Mặc Diễm thật tự nhiên đổ tội lên đầu con giao long bốn móng, chỉ vào mặt rồng của đối phương khịt mũi coi thường, "Đã sớm nhận ra cả nhà ông không ai tốt lành gì. Tôi đánh nhỏ thì lớn tìm tôi đánh lớn ông già tới tìm tôi, một ổ người không biết xấu hổ."
Con giao long đen [1] có hình thể thô như bể nước, hai cái sừng trên đầu đã thành hình còn thiếu bước nữa sẽ hóa rồng. Ông ta lăn người tạo ra hàng loạt sóng lớn, giận đùng đùng nói: "Mặc Diễm bớt nói lời vô nghĩa, ngươi phế hư một cái móng vuốt của cháu ta lại đả thương con trai ta! Hôm nay nhất định phải cho ta lời giải thích!"
Mặc Diễm chắp tay sau lưng bèn hất cằm khinh thường nói: "Đáng đời! Ai kêu cháu ông muốn ăn thịt người làm chi. Nếu ông không biết quản thì nhét nó lại trong trứng đừng có mà thả ra. Con trai ông cũng là một tên phế vật, nhét chúng về luôn đi, trong lúc chờ chết có khi còn được biến thành hóa thạch đấy."
Huyết mạch Mặc Diễm mạnh hơn đối phương gấp nhiều lần nên vốn dĩ giao long không muốn động thủ với anh. Tính nói vài câu để anh trả lại vuốt của cháu trai, nối lại là có thể dùng tiếp, đứa nhỏ hóa thành người thiếu mất tay coi sao được?
Nhưng ai ngờ Mặc Diễm độc miệng như thế, ông vừa xuất hiện đã bị châm chọc, hắn còn giễu cợt gien di truyền nhà ông, hoàn toàn là yêu không biết phân biệt phải trái.
Giao long sống lâu như vậy, làm lão đại ở vùng biển này hơn ngàn năm sao chịu được kích thích, ông tức giận vẩy đuôi xông lên, "Mặc Diễm! Ngươi ép người quá đáng!"
"Ghê, trùng chân dài mà cứ tự cho mình là long." Mặc Diễm bỗng nhảy lên một cái, giây tiếp theo tức khắc xuất hiện trên bầu trời. Anh không biến về nguyên thân mà nắm lấy đuôi giao long, xoay tròn quăng vào tảng đá.
Ầm! Một tiếng thân thể giao long đập xuống đất tạo thành cái hố to hơn mười mét,. Da Giao Long dày nên đòn kia căn bản không đả thương ông được nhưng tim ông bị tàn phá! Sau đó Mặc Diễm khiêng ông lên tiếp tục đập vào đá tạo thêm vài cái hố to, đá trên đất vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Lão Giao Long yêu lực ba ngàn năm, nằm trong tay Mặc Diễm không chút phản kháng vì đầu ông choáng váng, hoa mắt còn sắp hộc máu đến nơi.
Mặc Diễm đánh xong, anh xách đuôi ông ta lên, rồi tìm vách đá to lớn, ném giao long lên vách đá bèn đạp dính đầu giao long vào bên trong. Giờ khắc này, lão giao long bị đạp đến choáng váng cuối cùng cũng được như ý nguyện. Sao đó Mặc Diễm còn dùng chân đạp giao long từ trên xuống dưới, khảm chặt đối phương trong đá. Xong xuôi anh cầm cục đá, khắc chữ lên vách: "Lão ngu đần không biết phân biệt đúng sai!
Sau đó anh chụp hình gửi qua bộ phận quản lý yêu tinh: Dung túng cháu mình ăn thịt người, tôi trừng trị giúp các người, đưa tiền thưởng cho tiểu yêu tên Linh Duyệt.
Giúp xong Mặc Diễm vỗ tay biến mất.
Ngay lúc này, những quần chúng trốn dưới đáy biển ăn dưa lặng lẽ ngoi lên. Cả đám kinh hoàng, nguyên thân không đổi, lửa đen cũng không dùng đã đánh bại con giao long hơn ba ngàn tuổi.
Quả không hổ danh là "Con yêu tinh