Ba Linh bưng đĩa trái cây tới, "Tiêu Tiêu, con đưa cái này cho anh con đi."
Linh Tiêu đang chơi game, ngón tay cậu cực kỳ linh hoạt, điều khiển người trong máy tính đánh con rồng phương Tây trông như thằn lằn chẳng khác gì đánh con nít. Cậu hỏi một cách thờ ơ: "Bây giờ là nửa đêm rồi ba, ai còn ăn trái cây nữa?"
Ba Linh thấy cậu mê chơi bèn đanh mặt lại, "Con mau đưa đi, không thôi ba bảo mẹ đánh con đấy."puddingvixoai.wordpress.com
Linh Tiêu đành đứng dậy, giao máy tính cho ba mình, "Ba giúp con chơi game đi, đánh chết nó thì bảo vật sẽ rơi ra đó ba."
Ba Linh nhìn con rồng phun lửa với ánh mắt ghét bỏ, "Nếu đây là rồng thật thì ba có thể đánh được cả một quân đoàn."
"Ba ráng kéo dài hộ con!" Linh Tiêu cầm dĩa trái cây vọt qua phòng Linh Duyệt, cậu giơ tay lên gõ cửa: "Anh, ba bảo em đưa trái cây cho anh, em đặt nó ở trước cửa nhé!"
Linh Tiêu nói xong lập tức quay về, nhìn thao tác của đối thủ, lượng máu đã gần đến đáy!
Linh Tiêu: "Ya huuu! Mình lấy được tiền đặt cọc của người ta rồi!"
Sau khi ba Linh trả máy tính lại cho cậu, ông tiếp tục nghe ngóng động tĩnh trong phòng Linh Duyệt, nhưng chẳng nghe được tiếng động gì. Lẽ nào tụi nó giăng kết giới?
Cả người Linh Duyệt cứng đờ, đầu óc bị tình yêu làm cho mê muội cuối cùng cũng bừng tỉnh lại. Hai tay cậu đặt lên mặt Mặc Diễm, ngăn cản hành động kế tiếp của anh, "Ba em biết rồi đấy."
Mặc Diễm sa sầm mặt, anh gối đầu lên cổ cậu, sau đó hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo.puddingvixoai.wordpress.com
Toàn thân Linh Duyệt run lên, mặt cậu đỏ bừng, "Nếu tụi mình còn không dừng lại, người tiếp theo đến sẽ là ba em."
Mặc Diễm hôn thật mạnh lên môi Linh Duyệt, "Anh muốn kết hôn!"
Linh Duyệt đáp: "Anh bình tĩnh lại đã."
Mặc Diễm nói với vẻ mặt lạnh lùng, "Bây giờ anh đang rất bình tĩnh, anh muốn kết hôn ngay ngày mai."
Linh Duyệt dỗ dành: "Em phải được ba mẹ em đồng ý, anh chờ tí đi."
Mặc Diễm đành ngồi dậy, dùng linh lực triệu hồi một cơn gió mát thổi vào mặt mình để bản thân bình tĩnh lại.puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt cũng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn rồi bắt đầu ngồi thiền. Cậu cũng phải tỉnh táo, không thể bị sắc đẹp dụ dỗ.
"Tụi mình lặng lẽ tu luyện đi." Linh Duyệt nói: "Chúng ta không đi ra ngoài, cũng không mở miệng, ba em chắc chắn sẽ nghĩ hồi nãy chúng ta đang tu luyện."
Mặc Diễm chẳng nói gì, tiểu yêu, em ngây thơ quá rồi.
Linh Duyệt cảm nhận được luồng linh khí xung quanh mình. Vì để bản thân tỉnh táo lại, dù là linh khí từ trời đất hay là tín ngưỡng, Linh Duyệt đều hấp thụ hết nên cậu nhanh chóng nhập định.
Mặc Diễm ngồi bên cạnh quan sát Linh Duyệt rồi cười khổ, trông anh vô cùng ung dung.
Ngay khi Mặc Diễm ngồi xuống, anh cảm nhận được linh khí xung quanh hơi sai sai. Linh khí tích tụ ngày càng nhiều, tất cả đều bay đến đầu Linh Duyệt, chẳng bao lâu sau trên đầu cậu hình thành quả cầu bảy màu. Một ngọn lửa đột nhiên bộc phát quanh người Linh Duyệt, ngọn lửa sềnh sệt này lập tức thiêu đốt chiếc giường dưới mông cậu thành tro. Mặc Diễm nhanh chóng dùng linh khí bao bọc lấy cậu, từ từ đặt cậu xuống sàn nhà. Ngọn lửa xung quanh Linh Duyệt ngày một lớn dần, hình bóng phượng hoàng sau lưng cậu cũng càng rõ ràng hơn.
Mặc Diễm lại giăng thêm hai lớp kết giới, bảo hộ Linh Duyệt trong đó. Anh vừa mừng vừa sợ, mừng vì cuối cùng cậu cũng nhận được truyền thừa, nhưng sợ vì nơi Linh Duyệt chọn lại là nhà cậu.puddingvixoai.wordpress.com
Đây là kinh đô, dù đi đâu cũng có vô số nhiều người. Phượng hoàng hóa hình chắc chắn là chuyện kinh thiên động địa, một khi chuyện này lộ ra ngoài sẽ khiến con người sợ hãi.
Linh Duyệt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rất nhiều linh khí xung quanh đều bị cậu hấp thụ với thái độ không nên lãng phí!
Mặc Diễm vẫn thấy bất an bèn đặt thêm kết giới cách âm. Trong thời khắc quan trọng nhất của Linh Duyệt, cậu tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu nên anh không nhắc nhở cậu. Thiên đạo rất khó hiểu, người khác không được giúp bước này cho ai cả.
Ngọn lửa đang cháy hừng hực bị cô lập bên trong chuyển sang màu cam. Linh Duyệt được ba lớp kết giới bảo vệ nên cậu đắm chìm trong đó.
Ba Linh cảm thấy Mặc Diễm liên tục giải phóng linh khí, ông nhận ra có điều không ổn bèn vội vã chạy tới phòng con trai mình. Mẹ Linh - người đã ngả lưng xuống giường cũng bật dậy, bà cảm nhận được linh khí trong phòng chập chờn nên không gõ cửa mà xuyên thẳng qua tường. Khi nhìn thấy