Ta Bị Vây Ở Cùng Một Ngày 1000 Năm

Bích 9 trí mạng


trước sau

Lần này phần thắng lớn hơn, Trầm Quang Quân quyết định đánh cuộc! Bài ẩn Ngô Thần còn chưa nhìn, hắn không tin vận may của Ngô Thần có thể đến mức đó!

Không thể ! Không hợp lý! Không khoa học!

Trầm Quang Quân bước nhanh đi ra ngoài, Bao Vĩ cũng đi theo, đương nhiên là Trầm Quang Quân đi chuyển khoản lấy tiền đặt cuộc, hội sở Vương Miện không bán chịu, Trầm Quang Quân muốn lấy xu, nhất định phải tới chỗ chuyển khoản, tài khoản đại lão bản như hắn đương nhiên là không hạn ngạch chuyển khoản.

Nếu như hắn thắng tiền, khi rời khỏi hội sở Vương Miện, xu là có thể trực tiếp đổi thành tiền, phương diện này Lý Nhược Thái cực kỳ có uy tin, quy củ là chết, chắc chắn sẽ không có chuyện xấu kia.

Trong phòng bao mọi người đang đợi Trầm Quang Quân trở về.

Trên bàn bài cũng đã được bảo vệ, tạm thời phong bài, mặc dù có người nhìn chằm chằm, hai bên đều ở đây, nhưng phong bài cũng là quy củ.

Hai tay Ngô Thần để sau đầu, dựa vào ghế, hắn đột nhiên nghiêng đầu, thấp giọng nói cái gì đó cùng Lý Nhược Băng.

Sắc mặt Lý Nhược Băng nghi hoặc một chút, nhìn Ngô Thần không rõ vì sao.

"Đi lấy đi, đừng lộ ra, có ích đó, phối hợp một chút." Ngô Thần nhỏ giọng cười nói.

"Còn sai bảo tôi." Lý Nhược Băng trả lời một câu, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Cũng khoảng mấy phút, Lý Nhược Băng trở về, đến cạnh Ngô Thần ngồi xuống bên người, nửa phút sau, Trầm Quang Quân trở lại, cầm trong tay một cái khay nhỏ, bên trong là hai mươi viên năm triệu xu.

Lần này hắn mang cao thủ đến phá sòng, tổng cộng chuẩn bị 150 triệu tiền vốn, đây là tiền đặt cuộc hắn vất vả mang đến, đi mượn của người ta, nhưng mà cao thủ không để hắn thất vọng, sau khi lấy 30 triệu xu bắt đầu chơi thì không hề lấy nữa.

Vì lẽ đó đó một trăm triệu này hắn mới lấy ra.

Trong tài khoản còn sót lại 20 triệu.

Trầm Quang Quân đem một trăm triệu xu giao cho Diêu Bân.

Ngô Thần đẩy hết thảy xu trên bàn ra, rồi ra hiệu cho Bao Vĩ.

Bởi vì có mấy vòng đặt cược trước, vì lẽ đó kim ngạch toa cáp cuối cùng của Diêu Bân là 80 triệu, tính cả trước mấy vòng đặt cược xu, tổng cộng là 90 triệu.

Ngô Thần toa cáp theo hắn, cũng chính là 80 triệu, dù trước đó đặt cược mấy vòng, tổng cộng cũng là 90 triệu!

Hắn lại thêm vào một trăm triệu! Vì lẽ đó tổng cộng là 190 triệu.

Nhưng, hắn cũng không nhiều xu như vậy, chỉ có một trăm rưỡi, may là Bao Vĩ có lấy tới một trăm triệu, tuy rằng Ngô Thần để hắn cầm đi, nhưng hắn không lấy đi, để lại trên bàn trong góc phòng.

Bao Vĩ lấy cái hộp nhỏ kia tới.

Ngô Thần lấy 40 triệu xu bỏ lại, sau đó đẩy hết số xu ra.

"Nếu anh toa cáp, thêm một trăm triệu!" Ngô Thần nói, "Một ván phân thắng thua, đến đây đi!"

" Được !Chơi với cậu!" Diêu Bân cũng đẩy hết xu ra, sau đó hắn cầm bài ẩn của mình đứng lên, đỡ kính mắt một chút cười nói: "Người trẻ tuổi, cậu phải biết, trong bài bạc, kiêng kỵ nhất là phập phồng thấp thỏm, dù là thua cũng tốt, thắng cũng tốt, nếu như cậu không có thể khống chế tốt tâm thái của mình, cậu không đi xa được."

Ngô Thần mỉm cười nhìn Diêu Bân đang thuyết giáo.

Cảm giác hắn bị ngột ngạt đến hỏng rồi.

Thực sự, từ khi ván 11 bị Ngô Thần gạt một lần thắng được, hắn đã bắt đầu đè nén, thế nào cũng không thắng được Ngô Thần, thắng món tiền nhỏ thua đồng tiền lớn, trước đó thắng hai trăm triệu giờ lại thua, làm sao có thể không ngột ngạt.

Nếu hắn bị một cao thủ cờ bạc nổi tiếng lâu đời thắng, vậy còn nghe được!

Nhưng hắn lại bị cái tên trẻ tuổi Ngô Thần không biết là ai thắng, thì thật mất mặt!

Hiện tại cuối cùng đã tới lúc bùng nổ.

"Thật ra thiên phú của cậu rất cao, nhưng người trẻ tuổi có vấn đề gì thì cậu đều có, có tí khôn vặt, tin tưởng vận may, khi chơi bài tồn có những động tác quen thuộc, dễ dàng bị đối thủ nhìn ra kẽ hở, tuy rằng vấn đề rất nhiều, nhưng mà... Nếu như cậu có hứng thú, có thể đi với tôi đánh bài, tôi có thể làm sư phụ của cậu, dạy cho cậu!"

"Thậm chí ngay cả bài ẩn cũng không nhìn, cái trò này của cậu thực sự là tôi chưa từng nghe thấy, phỏng chừng cũng chỉ có người trẻ tuổi như vậy mới làm được! Tuy rằng bài lật lớn bằng nhau, nhưng dựa vào cái gì mà cậu đòi thắng tôi?"

Cuối cùng Diêu Bân kết thúc chuỗi thao thao bất tuyệt của mình, đánh cược cũng không ép hắn

nói nhiều!

Đùng!

Diêu Bân lật bài ẩn sáng lên trên bàn.

Rô 9!

"Tôi có một đôi 9, bài không lớn! Nhưng bài lật của chúng ta giống nhau, cậu muốn thắng tôi, chỉ có một lá bài có thể, bích 9! Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao cậu không nhìn bài ẩn!" Diêu Bân nở nụ cười, sau đó hai tay chống bàn, thân thể nghiêng về phía trước, rất có cảm giác bị áp bách trợn mắt nói: "Tôi cũng không tin! Bài ẩn của cậu sẽ là bích 9! Cậu không hề liếc mắt nhìn qua! Cậu theo tôi đánh cược vận may a?"

Diêu Bân rốt cục cũng dừng lại.

Trong phòng khách tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!

Trong toa cáp, lúc so bài to nhỏ, trước tiên so với số bài, nếu bằng nhau thì so màu sắc.

Nói thí dụ như hai người đều là tán bài, đều là A lớn nhất, như vậy thì là ách bích thắng, sắc hoa từ lớn đến nhỏ là bích, cơ, chuồn, rô.

Mà Diêu Bân bài là rô 9, cơ 9, rô 7, chuồn 6, chuồn 3.

Hắn là một đôi bài hình, đôi 9!

Mà Ngô Thần cũng có 9, 7, 6, 3!

Dưới tình huống này, nếu như bài ẩn của Ngô Thần là một số bất kỳ bất kỳ, vậy cũng là tán bài, bởi vì không có "một đôi" lớn, nếu như có, đối với 7, đối với 6, đối với 3, thì cũng không lớn bằng Diêu Bân.

Vì lẽ đó, Ngô Thần muốn thắng, cũng chỉ còn sót lại một tấm bài, cuối cùng một lá 9! Bích 9!

Nếu như bài ẩn của Ngô Thần là bích 9, hai người kia đều là một đôi, mà lại đều là đôi 9, chỉ có thể so với màu sắc, bích là lớn nhất!

Đây là nguyên nhân tại sao Diêu Bân lại tự tin như thế!

Chỉ có một lá bài có thể làm cho Ngô Thần thắng!

Cơ hội duy nhất!

Nhưng hai người chơi bài, xác suất một ván có bốn lá 9 thật quá thấp! Có thể nói là một chút hi vọng sống!

Nếu như Ngô Thần đã xem bài ẩn, Diêu Bân còn có thể suy nghĩ nhiều, tính toán mới cược thêm, đó là cảm giác mình sẽ thắng, bình thường đặt cược, nhưng Ngô Thần chưa từng xem bài ẩn của mình, hoàn toàn đánh cược theo may mắn, Diêu Bân không cảm thấy Ngô Thần sẽ có vận may như thế!

Tất cả mọi người đều ý thức được, phần thắng của Ngô Thần thấp như mua vé số!

Sắc mặt Lý Nhược Thái lập tức không tốt nổi.

Hắn không phải trách tội Ngô Thần, dù sao Ngô Thần cũng trước thắng sau thua, phải để tính, ngày hôm nay giải trí Vương Miện thua hơn hai trăm triệu, trong đó chỉ có hơn 40 triệu là Ngô Thần thua, trách nhiệm không ở hắn.

Hắn chỉ oán chính mình vì sao vừa rồi không ngăn cản, trên thực tế đó không phải là "Anh rể" đáng tin!

Chơi ván cuối lớn như vậy, đánh cược vận khí cái gì a!

"Ha ha ha, Lý công tử, đại nghiệp của Lý gia gia nhà cậu lớn, thua một chút món tiền nhỏ, cậu sẽ không nổi giận chứ?" Trầm Quang Niên vỗ vai Lý Nhược Thái một cái, cười lớn.

Vai Lý Nhược Thái run lên, bỏ tay Trầm Quang Niên ra.

"Anh nói xong chưa?" Vẫn dựa vào lưng ghế dựa, hai tay ôm ở sau gáy rốt cục Ngô Thần cũng nói chuyện, hắn nhìn Diêu Bân mỉm cười.

"Mở bài đi." Diêu Bân cười nhạt khua tay múa chân ra dấu xin mời.

"Vậy... ngại quá." Ngô Thần ngồi thẳng, khuỷu tay chống trên bàn ép một chút, hai ngón tay cầm lấy bài ẩn, chính mình cũng không nhìn, mà lại trực tiếp đưa cho Diêu Bân xem, "Tôi thực sự có bích 9!"

Đùng!

Ngô Thần hất bài lên chiếu bạc!

"Cậu ——" Con ngươi Diêu Bân co rút kịch liệt lại, trên mặt trong nháy mắt mất đi màu sắc.

Trong phòng khách tĩnh lăng nghe được cả tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Ngô Thần chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: "Anh thật sự cho rằng, tôi không nhìn bài ẩn à? Tôi có nói qua tôi không nhìn qua sao?"

Chương 22.: Gian lận, chặt tay!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện