Hai màu trắng đen giao nhau tao ra những tiếng đàn tuyệt vờ, giai điệu động lòng người, ánh mắt trời lúc hai rưỡi trưa thản nhiên phủ lên dọc theo đường vòng cung cổ xưa ưu nhã của nó.
Tiếng đàn thánh thót bao khắp không gian như thủy triều, lấp kín mỗi một góc trên toàn bộ thế giới mỗi một nơi không gian.
Ngón tay bay trên những phím đàn, trượt từ âm thấp tới âm cao, như con đường hoa hồng đầy mỹ lệ, lại từ âm cao từ từ xuống thấp, như ngọc trai rơi trên đất, bé nhỏ nhưng tỏa ra ánh sang lộng lẫy.
Ngón tay Ngô Thần lướt trên phím đàn liên tục.
Thân thể của anh khẽ đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu, hai mắt híp lại, hơi khép, như đang chìm đắm trong giai điệu cảm động chính anh đang diễn tấu.
Lý Nhược Băng cầm hai ly rượu đỏ, đi tới bên đàn dương cầm không tiếng động. Cô nhẹ nhàng dựa vào đàn dương cầm, đem ly rượu trong tay đặt lên nắp đàn, nơi Ngô Thần chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Nhẹ nhàng nếm ly rượu trong tay mình, Lý Nhược Băng tựa cằm lên tay, nghiêng đầu nhìn Ngô Thần đang chìm đắm trong bản nhạc của chính anh.
Tiếng đàn vang vọng.
Trong ánh mắt Lý Nhược Băng nhìn phía Ngô Thần, dần dần có thêm một vệt ánh sáng đặc biệt. Cô không thể không thừa nhận, mỗi lần Ngô Thần đều có thể nằm ngoài dự đoán của cô.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, cô đã gặp không ít người đàn ông đặc biệt, mà Ngô Thần, chắc chắn là người đặc biệt nhất trong đó!
Giờ cô không dám nói có cái gì mà Ngô Thần không biết.
Tuy rằng Ngô Thần chưa từng biểu hiện ra quá nhiều, nhưng lần nào anh cũng có thể làm ra chuyện khiến người ta trầm trồ vào lúc thích hợp, thời gian thích hợp.
Thật ra bản nhạc Ngô Thần biểu diễn lúc này rất nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng! Nổi tiếng đến nỗi gần như không ai không biết!
Bởi vì bản nhạc kiệt tác này, từng bị các đài truyền hình lớn trong nước, dùng cho các tiết mục văn nghệ, tiết mục tin tức, tiết mục truyền hình, làm nhạc nền.
Mặc dù người biết tên bài hát này không nhiều, nhưng chỉ cần vừa nghe, gần như đều sẽ thấy quen tai!
Quá quen!
Quá quen sẽ có một chỗ không tốt, đó chính là nhàm chán. Cho dù là một bài hát mà bạn thích nhất, nếu bạn đặt nó làm chuông đồng hồ báo thức hay là chuông điện thoại di động, có lẽ không đến một năm, bạn sẽ đổi, hơn nữa cũng sẽ không tiếp tục nghe bài hát này.
Nghe thêm sẽ thấy phiền, sẽ thấy nó tục.
Nhưng sức cuốn hút của việc "Dương cầm gia" biểu diễn trực tiếp, không phải là cái mà các thiết bị truyền tin có thể thay thế!
Ngô Thần cũng không phải là dương cầm gia, không phải người nổi tiếng.
Nhưng Lý Nhược Băng từng học đánh dương cầm lại có thể phán đoán ra, trình độ đàn dương cầm của Ngô Thần, vô cùng cao, ít nhất là cao hơn xa cô.
Lý Nhược Băng đang nghiêng đầu đột nhiên vén tóc, hất một lọn tóc ra sau lung. Tóc cô là đen dài thẳng, nghiêng đầu tóc sẽ che vào mặt, thế nên cô vén một chút.
Ngô Thần không nhìn cô.
Độ chăm chú lúc anh diễn tấu, đã đạt đến mức có thể bỏ qua tất cả xung quanh. Dù là mỹ nữ khuynh quốc đạt đến điểm chín trong điều kiện tiêu chuẩn sắc đẹp hà khác như Lý Nhược Băng, vén tóc đối với anh, anh cũng có thể làm như không thấy.
Lần thứ hai Lý Nhược Băng uống một hớp rượu đỏ, nhẹ nhàng thở ra mùi rượu. Cô nhắm mắt lại, tựa hồ bắt đầu dùng linh hồn để nghe.
Lâu rồi cô không thả lỏng như thế.
Không có anh lừa tôi gạt trong chốn thương trường!
Không có áp lực từ gia tộc!
Không có công việc, không có buồn phiền.
Chỉ có âm nhạc khiến người ta say mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Tiếng đàn dương cầm chợt im bặt.
Lý Nhược Băng như tỉnh mộng, mở mắt ra, nhìn về phía Ngô Thần nói: "Anh đa tài đa nghệ thật, bản “Ballade pour Adeline” của Richard Clayderman, đàn được đấy, sao không đàn tiếp?"
Ngô Thần không phải đàn xong một khúc, mà là đột nhiên dừng lại, phía sau hẳn là còn một đoạn ngắn nữa.
Tinh tinh tinh!
Ngô Thần tiện tay xoa mấy phím đàn, nói: "Cây dương cầm nên điều âm, em nghe ra không."
"Ừm..." Lý Nhược Băng trầm ngâm một chút. Nói thật, cô không nghe ra âm nào không ổn.
Ngô Thần đánh giá thấp chính mình, đánh giá cao Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng từng học đánh đàn dương cầm, từ lúc mười mấy tuổi đã đi thi, nhưng đã nhiều năm không chạm vào, mà Ngô Thần... trời mới biết tài nghệ anh cao bao nhiêu! Chính anh cũng không biết, bởi vì không có vật so sánh!
Lý Nhược Băng rất ít khi lúng túng như vậy. Cô cũng không để ý lamws, giơ tay nói với anh: "Rượu của anh này."
Ngô Thần đứng dậy cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc một chút.
"Cạn ly?"
"Cạn ly."
Cộc!
Hai người cạn ly một cái, đều uống một hớp.
"Anh đang tán em à?" Lý Nhược Băng lại nhìn Ngô Thần hỏi, trên mặt cô mang ý cười, nhưng có chút như cười như không.
Nói chuyện rất trực tiếp, thẳng thắn!
"Sao em lại cảm thấy vậy?" Ngô Thần cười hỏi ngược lại Lý Nhược Băng.
"Anh là một tình báo thương nhân, chính anh cũng nói, em rất mau tin. Vì anh biết quá nhiều chuyện, em cũng tin tưởng anh hiểu em, vì lẽ đó... anh liền chọn loại rượu em thích. Anh biết em học đàn dương cầm, vì lẽ đó anh liền đánh đàn dương cầm..."
"Giữa chúng ta có lẽ có một ít hiểu lầm." Ngô Thần cười nói: "Giám đốc Lý, xin em đừng tưởng bở