Ta Biết Sai Rồi

Chương 34


trước sau


Buổi tối đó hai người lên xe cùng trở về một chuyến, Vệ ba đã sang Pháp rồi nhắc đến Vệ mẹ chính là người yêu thương hai cô con gái mình nhất, mặc dù Vệ ba muốn có con trai nhưng sau khi nhìn thành tựu của Vệ Minh ông có chút suy nghĩ lại, Vệ mẹ tên là Tô Yên là người phụ nữ của gia đình đằng sau một người đàn ông thành đạt có sự ủng hộ và động viên của một người phụ nữ thông minh, Vệ Minh gây ra chuyện nhưng không hẳn là lớn

Vệ Lăng Ái chính là cục cưng của Vệ mẹ, nên xuống xe đã không còn biểu thị cao ngạo mà như một con mèo ngoan quấn quýt bên mẹ, "Mẹ con đem chị về rồi đây!"

"Đúng là chỉ Lăng Ái giỏi"

"Hihi"

"Vào nhà thôi, hôm nay chúng ta có nhiều chuyện để nói đó" câu nói này của Vệ mẹ ám chỉ Vệ Minh

Sau khi ăn xong, tận hưởng tách trà ấm, Vệ mẹ bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, "Minh Minh giải thích mọi chuyện về con dâu, cháu nội cùng như Trân Châu đi, nếu không đến lượt ba con hỏi mẹ cũng không gánh được"

"Minh Châu là cốt nhục của con, sau một đêm mà thành, còn con dâu mẹ trốn con 3 năm tự nuôi dưỡng Minh Châu mẹ nghĩ xem có đáng không?"


"Được mẹ pass cho con dâu nhưng Đình Hoàng Bạch Liên cùng chị em của con dâu không hề chịu xuống nước chấp nhận một em rễ là con gái lại là người đã khiến em gái rời đi cùng với cái bụng chứa cháu mẹ trong đó"

"Con có tìm cô ấy nhưng không được, lần về nước gần đây mới gặp lại Minh Châu vừa nhìn đã biết"

"Còn Trân Châu, kẻ đó không phải là Trân Châu!" Vệ mẹ muốn câu trả lời chuẩn xác nhất về kẻ đã cướp đi lần đầu ái tình của con gái bà, làm tổn thương còn hại con gái bà bước ra khỏi nhà khỏi vòng tay của bà quá sớm

"Đúng đó không phải Trân Châu nhưng cũng chính là Trân Châu"

"Về phía Trân Châu ta cảm thấy những đoạn ghi hình dường như đã bị ai đó nhúng tay vào"

"Dưới năng lực trời phú Trân Châu này muốn gì là phải có đó, giống như thời xưa đi học của con"

"Vậy là xong con dâu cùng cháu nội của mẹ rồi"

"Mẹ yên tâm con đã liên hệ người bảo vệ chị em Định Hoàng thời gian này con chưa xuất hiện được nhưng cũng không có nghĩa là con không được phép bước vào cuộc sống hai mẹ con họ, bởi theo như giấy đăng ký kết hôn tại trụ sở mỹ thì con dâu của mẹ muốn lấy chồng phải ly dị với con"

"Đúng là nhanh gọn dứt khoát, mà còn nữa hôm nào dẫn Minh Châu về nhà cho mẹ được không?"

"Mẹ sang thăm cháu của mẹ ai dám nói gì, Bạch Liên Tâm Hằng nhất định đã đoán ra, mẹ cứ liên hệ với bọn họ là ổn"

"Mấy cái scandal dính đến mấy thần tượng mới cũng nên dẹp dần đi, con dâu của mẹ không nên để mấy cái thứ vớ vẩn làm phiền nó, cháu của mẹ lại càng không"

"Vâng vâng"


"Còn nữa lấy lại chữ Thần về cho tôi, tôi đặt cho cô chữ đó không ai được quyền tước đi nếu không họ Trân kia không xứng"

"Mẹ à, cô ấy không phải Trân Châu nữa"

"Không cãi nếu muốn ba con chấp nhận con dâu phải đem chữ Thần về cho ta, còn nữa phải lấy đích thân phận con dâu mà lấy"

Vệ Minh thật không biết nói sao nữa, nhưng thánh chỉ đã ban kháng chỉ có con đường chết không chỉ một mà là chết chung ai biểu bản thân lại vướng phải công chúa chứ, thật đúng có chút khó nghĩ, lái chiếc xe về lại căn nhà ngoại ô nơi đó vẫn cất giữ bộ trang sức ấy

Bước vào nhà lại thấy Trân Châu đang ngồi trên sofa chờ đợi, suýt nữa là hét toán lên nhưng mà đã hỏng mất đôi giày rồi, Vệ Minh tỏ ra khó chịu bước vào hỏi: "Đến đây làm gì? Làm sao có chìa khóa mà vào"

"Tính cách của cậu mình không biết sao, luôn có một chìa khóa ở hòm thư mà cậu biết mấy cái ổ nhỏ kia làm sao

làm khó được mình, Thần Thần cho mình xin lỗi được không mình đi là bất đắc dĩ"

Vệ Minh không nói đi thẳng vào đi đến nơi lần cuối nhìn thấy bộ trang sức thì giựt mình khi thấy nó đang nằm trên người Trân Châu, "Tháo chúng ta, nó không thuộc về co ... cậu"

"Mình còn tưởng cậu sẽ cho mình chứ, công nhận đẹp thật không biết cậu làm sao có được nó?"

"Không phải vấn đề của cậu, tháo nó ra và đặt lại vị trí cũ, mình không nói hai lời" nói rồi Vệ Minh lên lầu làm việc của mình

Phía sau Trân Châu tiếc nuối nhưng cô cho rằng Vệ Minh chỉ đang giận lẫy thôi sẽ rất nhanh nguôi giận nếu như cô làm theo, đem bộ trang sức trở lại như cũ nhưng nó không hoàn toàn như cũ một linh hồn trắng phảng phất xuất hiện doạ Trân Châu hét lên, "Ahh..."

Vệ Minh vừa hay đi xuống đưa tay nắm lấy bộ trang sức kiếm nén lại nhưng không vô vàng bóng ma xuất hiện người haha hihi khiến người nghe nổi hết da gà

Trân Châu ôm lấy Vệ Minh, "Thần Thần cậu xem bọn chúng có phải là ma không?"

"Im lặng nào!"


"Nhưng chúng là ma ..." càng nói càng tỏ ra yếu đuối

"Càng sợ chúng càng đáng sợ thôi, ta không phạm người thì người cũng sẽ không phạm ta"

"Nhưng, nhưng ..."

Một lúc sau thì biến mất, lúc này là hình ảnh của một Trân Châu của một Định Hoàng Kha Uyên đang nằm đó, cùng một tư thế cũng một vị trí mất máu, cùng là bên cạnh khuôn mặt chính là Vệ Minh, "Chuyện này rốt cuộc là sao, các ngươi cứ hết lần này đến lần khác muốn bức chết ta, ta nói cho các ngươi hay dù là ai ta cũng không cho phép can dự vào"

Kế đó là hình ảnh chính mình bị Định Hoàng Kha Uyên đâm chết, kế đó là tiếng cười man rợ như một kẻ điên vang lên, rồi văng vẳng đâu đó là tiếng nói quen thuộc của công chúa, "Vệ Minh ngươi ở đâu! Ngươi hứa không rời xa bổn cung mà"

Vệ Minh quỳ hẳn xuống đất lệ đầy mặt, "Công chúa, ta sai rồi, ta không nên xuất hiện, không nên rời khỏi nàng, công chúa"

Trân Châu nhưng bộ dạng này đáng lẽ sẽ đau đớn nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy rất hả hê, "Nhất định bây giờ tấm trí trối vời mấy trên săn ảnh cũng đã tụ tập, chỉ một tấm hình mở ra sự trở lại của Trân Châu trong huy hoàng bên cạnh Thần Thần"

Thế nhưng Vệ Minh lại không màn đến như một người mất thần nắm lấy bộ trang sức, bàn tay bị một mảnh khứa chảy máu, máu chủ nhân cả bộ trang sức ra sức quấn lấy mà xuất hiện trên khuôn mặt một chấm đỏ không rõ là gì, hàng ngàn hàng vạn ký ức thì ra đây chính là vật năm xưa tham mà lấy trộm, để lượng ký ức ấy trở về thì thời gian trôi qua rất nhanh vừa hay Trân Châu tạo nên muôn ngàn sắc thái tối quan trọng NUDE

Vệ mẹ nắm lấy thống tin mà tức giận ra lệnh phong tỏa tin tức nhất quyết không để con dâu hay, "Nghịch tử ngươi sao lại làm sao chuyện điên rồ này? Thực biết cách làm người mẹ này bận tồn mà, Lăng Ái con mau đến chỗ chị con mang theo vài người đem đồ chị con về đây, từ hôm nay không có sự cho phép của mẹ không cho bước ra khỏi cửa, vừa ra liền phát sinh chuyện"

"Vâng thưa mẹ"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện