Ngay lập Tức Mạnh ra lệnh cho Irun cho toàn bộ mọi người trong làng giải tán đi nơi khác nhưng Toàn bộ vật tư đều để ở trong nhà ngoài ra các thức ăn thì cất 4 /5 đi còn một Phần thì để lại tẩm thuốc ngủ vào.
Đợi bọn chúng vào tấn công vào làng không thấy người là lũ ngu đấy sẽ bắt đầu mở tiệc tùng vì đã đánh bại tộc ta.
Khi thuốc ngủ đã ngấm vào cơ thể thì trong đêm đó ta sẽ bắt đầu cuộc tàn sát.
Một loạt kế hoạch được Mạnh vạch ra, nghe rõ chưa irun về thông báo với làng như vậy cho bọn họ nhanh chóng cấp tốc thực hiện chiến dịch.
Lúc này Mạnh khẽ nhếch miệng lộ ra nụ cười quái dị khiến Irun nhìn thấy trong lòng cũng lạnh run lên.
Về đến làng Irun vừa cầm hai thanh gỗ gõ vào nhau vừa đi vừa hét lên: “tất cả tập hợp, thuê lĩnh có tin tức Thông báo.”
Tập Hợp! Tập Hợp. Nhanh lên
Mất khoảng ba mươi phút tất cả người trong bộ tộc đều tập hợp đầy đủ.
Tất cả mọi người đều xôn xao khiến bầu không khí trở nên ôn ào hơn.
Một người trong số các thợ săn tên là Bá đã lớn tiếng hét lên: “Tất cả Trật Tự!”
Irun cũng phải ngạc nhiên trước cái giọng nói của Bá phải gọi là nó to vãi shit.
Hụ! Hụ. Irun ho hai tiếng rồi bắt đầu phổ biết kế hoạch của Mạnh.
Lúc đầu Irun rất khó để diễn tả nhưng rất nhanh nói năng lưu loát như một phó Thủ Lĩnh của làng.
Irun cảm thấy phải có trách nhiệm hơn trong việc giúp Thủ Lĩnh gây dựng thế lực của bản thân.
Vì mỗi người trong ngôi làng ai cũng tin tưởng và giao phó toàn bộ thậm chí cả sinh mệnh của mình cho Thủ Lĩnh.
Sống ở trong Làng này họ có cảm giác như tất cả mọi người là một đại gia đình không có phân giai cấp nhỏ lớn trong tộc.
Mỗi người trong tộc đều có thể có một cuộc sống tự do theo ý của họ muốn không bắt ép phải làm những gì mà họ không muốn.
Mỗi người trong ngôi làng giờ đây họ cảm giác mình phải có trách nhiệm hơn với công việc mà mình được giao.
Nhưng khi nghe nói có Làng khác đến xâm chiếm lãnh thổ của lm mình thì cảm xúc của bọn họ dâng trào, sự nổi giận từ tận sâu bên trong trái tim khiến họ muốn ăn tươi nuốt sống quân thù.
Nghe Irun phổ biến kế hoạch của Thủ lĩnh lúc đầu bọn họ còn không hiểu sao thủ lĩnh lại bảo phải bỏ làng để lại một phần năm lương thực.
Nhưng nghe tiếp kế hoạch về sau thì tất cả mọi người đều bắt đầu vui mừng.
Được rồi! Ý của Thủ Lĩnh tôi cũng truyền đạt lại rồi mọi người cũng nên bắt đầu vào kế hoạch thôi.
Chậm nhất là tối nay phải xong không thể để sang sáng mai được vì theo như lời của