Ta Chỉ Là Phân Thân

Tiêu Viêm, ngươi quá vô dụng!


trước sau

Tuy nhiên, Dược Thiên cũng không ngờ xuất hiện tinh anh Hồn tộc và Linh tộc. Đây là hai siêu tân tinh xuất hiện sau Tiêu Viêm. Đồng thời so sánh, Tiêu Viêm hiện tại cũng khó bì đuổi kịp hai người bọn họ.

Hàng phục Tam Thiên Diễm Viêm hoả, Tiêu Viêm cũng không dám hấp thu ngay mà tiến hành đóng gói đem ra khỏi Tinh giới.

Huyền Không như đoán trước được kết quả, đứng trước môn khẩu chúc mừng:

“Chúc mừng tiểu huynh đệ thu phục được Tam Thiêm hoả diễm!”

“Ha ha, Tháp chủ khách khí! Đây cũng là nhờ Tháp chủ ưu ái!” Tiêu Viêm cũng cười đáp lễ.

“Nếu đã thu phục xong dị hoả, chắc Tiêu Viêm huynh đệ cũng muốn tiến vào Tiểu đan tháp phải không?” Huyền Không híp híp mắt nói.

“Nếu tháp chủ biết ý đồ của chúng ta đến đây! Ta cũng xin nói thẳng! Đúng vậy. Chúng ta ở đây đều là thành viên của Thiên môn. Tuân mệnh môn chủ đến đây chiêu hàng Đan tháp! Đồng thời cũng lấy ra thực lực chứng tỏ bổn môn hoàn toàn có thể nghiền ép Đan tháp!” Tiêu Viêm ngửa bài nói thẳng ý đồ của mình.

“Ba người chúng ta biết rõ mục đích của các ngươi! Đồng thời cũng biết các ngươi không đạt được Đan tháp chắc chắn sẽ không chịu tay không mà về! Chúng ta tuy là tam đại cự đầu của Đan tháp nhưng còn 7 người và lão tổ đại nhân quyết định mới được! Bọn họ đang ở trong tiểu đan tháp chờ! Nếu các vị không sợ có thể theo bọn ta tiến vào trong đó hội đàm!” Huyền Y nữ tháp chủ cũng tiếp lời Huyền Không.

“Đan thần, ngươi ở bên ngoài chờ bọn ta. Nếu 1 canh giờ nữa bọn ta không ra ngoài thì ngươi hãy báo cho môn chủ biết để ngài tính toán!” Tiêu Viêm phân phó.

Thực ra chuyến đi này Tiêu Viêm được Dược Thiên phân làm trưởng đoàn. Chứ thực ra điều động nhân lực thì Tiêu Viêm hoàn toàn không có tư cách điều động bất kì ai trong 1000 người này. Luận thực lực, Tiêu Viêm không có. Luận năng lực, Tiêu Viêm không bằng. Luận thân phận, Tiêu Viêm lại càng không bằng bất kỳ ai. Tuy nhiên, chuyến đi này, cũng là Dược Thiên thử thách đối với Tiêu Viêm mà thôi.

Mở ra “đường hầm không gian" Huyền Không dẫn đầu đi vào trong đó, 6 người Tiêu Viêm thấy vậy, cũng là lục tục đuổi theo, kèm theo người cuối cùng tiến vào đường hầm không gian, lối đi kia nhất thời từ từ tiêu tan mà biến thành vách đá cứng rắn cực kỳ.

Trải qua đường hầm không gian ngắn ngủi truyền tống, cũng chỉ không tới một phút thời gian, Tiêu Viêm trước mặt ánh sáng chính là đột nhiên đại thịnh, đợi đến hắn mở mắt ra lúc, nhưng là phát hiện, người đã ở một tòa cao đến vạn trượng to lớn Thanh Phong bên trên, phóng tầm mắt nhìn tới, mây mù lượn quanh, rất có một phen phiêu miểu chi vị. Tiêu Viêm tuy nhiều lần đến đây, nhưng vẫn thật ngậm ngùi cảm xúc. Quả thật, nơi đây là thiên đường của luyện dược sư.

"Thật là nồng đậm dược liệu mùi vị, không thua gì dược giới!" Các tinh anh dược tộc cũng thầm khen ngợi.

Bọn người ánh mắt hướng về phía quét mắt nhìn bốn phía, nhưng là kinh ngạc phát hiện, này cả ngọn núi, đều bị trồng đầy vô số dược liệu, mỗi loại ở bên ngoài rất là “hiếm thấy dược liệu" ở chỗ này, nhưng là thành phiến thành phiến sinh trưởng

"Những dược viên này đều có chủ sở hữu, là những lão gia hỏa kia trồng trọt". Huyền Không một dạng cười cười giải đáp, sau đó liền nhấc chân hướng về phía đỉnh núi bước đi.

Sau đó mặt đám người Tiêu Viêm nhanh chóng đuổi theo, dọc theo đường đi, chung quanh những thứ kia um tùm dược liệu, ngược lại có thể thấy một chút thương lão thân ảnh. Những lão giả này đều là dược sư, mặc dù nhìn qua như những người bình thường nhưng Tiêu Viêm lại là có thể từ trên người bọn họ, cảm nhận được một loại cực kỳ cường hãn sóng linh hồn, hiển nhiên, những thứ này nhìn như dược nông lão giả, ở Linh Hồn Lực Lượng bên trên thành tựu, tương đối không thấp.

Một đường đi qua mấy cái sơn đạo, dòng cuối cùng người rốt cục thì ở chỗ đỉnh núi dừng lại. Nơi đây có một toà tháp khổng lồ cao chót vót. Đây chính là trung ương tiểu đan tháp.

Bước vào tiểu đan tháp, hiện đã ngồi chỉnh tề 7 tên trưởng lão và 3 ghế trống cho 3 người Huyền Không.

Thực lực của những trưởng lão này cao thâm hơn kiếp trước khá nhiều. Tính cả 3 người Huyền không có Cao cấp bán thánh 3 người, nhất tinh đấu thánh 2 người, nhị tinh đấu thánh 3 người, tam tinh đấu thánh 1 người, và một ông lão mà theo Tiêu Viêm biết đó là đại trưởng lão lại là thất tinh đấu thánh. Theo kiếp trước Tiêu Viêm biết thì hầu như 9 vị trưởng lão đều là bán thánh, chỉ có đại trưởng lão là nhị tinh đấu thánh, mà khi đó hắn cũng là nhất tinh đấu thánh sơ kỳ. Còn bây giờ hắn mới đấu tôn lục tinh. Hoàn toàn không có mảy may thực khống chế cục diện. Quả thực, Dược Thiên nếu biết đối phương có đội hình như thế này mà phái hắn dẫn đội đúng là quá đề cao hắn rồi.

Tuy nhiên, hiên giờ tâm cảnh của hắn cực cao, không còn bồng bột như xưa nên hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng. Nếu dựa theo kiếp trước suy đoán, Đan tháp đã bị san bằng từ lâu. Bởi điện chủ hồn điện đã là lục tinh đấu thánh đỉnh cao, bên dưới có cả chục tên đấu thánh. Trong khi đan tháp chỉ có một ông lão nhị tinh đấu thánh. Thế mà tạo được sự cân bằng với hồn điện thì quả là chuyện si tâm vọng tưởng. Thậm chí tên cửu phẩm huyền đan tháp chủ chắc chắn sẽ bị hồn tộc truy bắt không đường trốn chạy. Đâu còn thảnh thơi đi chu du thiên hạ.

“Tại hạ Tiêu Viêm, lần này thay mặt Thiên môn đến chiêu hàng Đan tháp! Các vị có ý kiến gì không?” Nói xong, 6 tên đấu thánh đều bước lên đứng sau Tiêu Viêm trợ uy.

Các trưởng lão đều nhìn về phía đại trưởng lão. Đại trưởng lão mỉm cười nhìn bọn người Tiêu
Viêm:

“Các ngươi quả thật can đảm, gan to bằng trời!”

Nói xong hắn phóng uy áp thất tinh đấu thánh về phía bọn người Tiêu Viêm. Tuy nhiên thật bất ngờ, cả bọn đều thẳng tắp sống lưng khiến đại trưởng lão cũng khá kinh hãi đồng thời coi trọng Thiên môn một phần. Phải biết hắn là thất tinh đấu thánh, đối diện chỉ là lục tên nhất tinh đấu thánh, thậm chí lục tinh đấu tôn. Nhưng bọn họ chẳng bị uy áp của hắn tạo áp lực đồng thời linh hồn lực đều đạt tới thiên cấp cảnh giới.

“Tốt, tốt! Không nghĩ thiên môn thực lực thâm sâu như thế! Nhưng tổng thể thực lực của các ngươi không thể làm gì Đan tháp chúng ta! Ai cho các ngươi tự tin chiêu hàng Đan tháp! Các ngươi có nghĩ tới hậu quả của việc này không?” Tuy kinh ngạc nhưng Đại trưởng lão vẫn điềm đạm nói.

Đây cũng chính là phong cách của luyện đan sư. Lúc nào cũng tỉnh táo, chậm rãi, chính xác từng chi tiết.

“Ta không cần biết! Nhưng ta không rõ! Với thực lực mạnh mẽ như các ngươi thì Tam Thiên Viêm Diễm các ngươi thu phục thật dễ dàng! Tại sao lại nhờ đến bọn ta!” Tiêu Viêm cũng không hoảng sợ, hắn biết rõ Dược Thiên lợi hại như thế nào. Nên bèn làm rõ nghi vấn từ kiếp trước đến kiếp này.

“Hừ, ngươi không cần biết! Bởi nó cũng không quan trọng! Ta hỏi lại ngươi! Các ngươi liệu có thực lực thuần phục chúng ta hay không! Nếu không hãy cút khỏi thánh đan thành và đừng bao giờ trở lại!” Đại trưởng lão lạnh lùng đáp lại.

“Tốt lắm! Việc này ta sẽ bẩm báo môn chủ! Các ngươi hãy hưởng thụ thời gian còn lại!”

“Chúng ta đi!”

“Không cần! Ta đã đến! Tiêu Viêm, ngươi quá vô dụng!”

Tiêu Viêm vừa quay đầu thì không gian ba động, Dược Thiên xuất hiện.

“Môn chủ, thuộc hạ làm việc bất lực, kính mong môn chủ trách phạt!” Tiêu Viêm hơi kinh sợ nhận tội. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác chê trách nhưng không dám phản bác. Quả thật, hắn không làm tròn trách nhiệm được giao.

“Hừm! Chuyện này lát nữa hãy nói!” Dược Thiên quay sang nói, sau đó chậm rãi đi vào đại sảnh.

“Thì ra môn chủ Thiên môn! Ngưỡng mộ đã lâu!” Đại trưởng lão đứng dậy khách khí vài câu với Dược Thiên.

“Bổn toạ hôm nay tới nơi này chắc Đại trưởng lão ngươi cũng rõ! Cuối cùng các ngươi là cùng lên hay đầu hàng! Lựa chọn đi!” Nói xong Dược Thiên cũng phóng thích uy áp thất tinh đấu thánh của mình ra.

Trong quãng thời gian này, Dược Thiên cũng đã đột phá nên hắn đã không e ngại quang minh chính đại đi thu phục thế lực khắp Trung Châu. Bởi hắn thấy, với cảnh giới này, hắn không e ngại bất kì đấu thánh nào.

“Ha ha, Thiên môn môn chủ quả là đại khí! Bất quá Đan tháp cũng không phải là quả hồng mềm. Đan tháp mấy trăm năm qua vẫn là thế lực hàng đầu của Trung Châu không phải là không có đạo lý!”

“Ngươi hù doạ con nít 3 tuổi còn được. Ngoại trừ đại trưởng lão ngươi thất tinh đấu thánh cùng một viên cửu phẩm huyền đan lục tinh đấu thánh. Lấy đâu ra nội tình. Ngươi định lấy những tên nhãi nhép ngồi đây đối phó bổn toạ à! Nực cười!”

Dược Thiên không chút khách khí nói toạc ra nội tình của Đan tháp. Quả thật đây là nội tình không sai. Bất kỳ thế lực ở Trung Châu đều không thể sánh bằng. Kể cả Điện chủ hồn điện cũng chỉ là Lục tinh đấu thánh sơ kỳ. Nhưng so với viễn cổ bát tộc có chút nhìn không đủ. Đặc biệt là cổ tộc và hồn tộc, chủ nhân phía sau hồn điện.

“Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội! Tất cả các ngươi cùng xông lên, nếu thắng được ta một chiêu, nửa thức. Ta Thiên môn sẽ rút khỏi thánh đan thành và không bao giờ làm khó dễ các ngươi. Nhưng các ngươi nếu thua phải thần phục Thiên môn ta!”

“Được! Chúng ta cũng không khách khí! Các vị trưởng lão! Chúng ta đã không còn đường lui! Cùng nhau tiến lên!” Đại trưởng lão dẫn đầu mọi người cùng chuẩn bị nhất tề xông lên.

“Đấu thiên chưởng ngũ thập tầng ám kình!” Quát một tiếng, Dược Thiên vận khí vào song chưởng thuấn di đến trước người Đại trưởng lão phách mạnh vào ngực hắn.

“Ầm” một tiếng! Đại trưởng lão như một viên đạn pháo bay thẳng về phía sau đụng nát vô số kiến trúc mới ngừng lại.

Những tên trưởng lão còn lại vừa định xông lên thì bỗng như bị định trụ thân hình không dám nhúc nhích. Tay chân run rẩy đứng nhìn Dược Thiên.

Theo kế hoạch thì đại trưởng lão chủ công, các trưởng lão còn lại thực lực yếu hơn sẽ tấn công quấy rối, nhân cơ hội đánh lén. Nhưng thật bất ngờ, môn chủ Thiên môn ra tay sấm sét, chỉ một chiêu đã đánh Đại trưởng lão không rõ sống chết. Nếu mình động đậy có thể là mục tiêu tiếp theo của Dược Thiên nên cả bọn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ đợi.

...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện