Hồ Tiên miếu nho nhỏ ngay cả tường viện cũng không có, nói là miếu kỳ thật do vài tảng đá đáp lên thành phòng, cửa chính thì cao tầm gần một mét, người muốn đi vào, cần phải khom lưng thật thấp mới được.
Tiểu miếu cũng hết sức đơn sơ, cơ hồ không có gì trang trí, kiến trúc miếu nhỏ dùng tảng đá gập ghềnh, hết sức thô ráp.
Trong miếu nhỏ trưng bày một tấm bàn thờ đá, trên bàn có một khối bài vị bằng gỗ, phía trên khắc bốn chữ Hồ Tiên nương nương.
- Chờ một chút, tiến vào Hồ Tiên miếu, còn có một cái cấm kỵ, nhất định phải quỳ đi vào, bằng không lấy được cũng không phải là hảo vận, mà là vận rủi.
Vương Lộc thấy Lý Huyền muốn đi vào, liền vội vàng kéo hắn nói.
- Thật quỷ dị đi, quỳ xuống trước mặt Hồ Tiên nương nương cũng không mất mặt lắm, mà còn được vài điểm may mắn.
Lý Huyền nhìn tấm biển, đi đến trước cửa tiếu miếu, quỳ xuống bịch một tiếng.
Ngươi khoan hãy nói, toàn tiểu miếu này cần quỳ mới vào được, mà Lý Huyền quỳ ở đó vẫn phải cúi thấp đầu mới vào được, đứng đấy căn bản không chui vào được.
Vào trong miếu nhỏ, Lý Huyền đốt ba nén hương mà Chu Văn đưa cho hắn, đối với bài vị Hồ Tiên nương nương bái một cái, sau đó đem ba nén hương cắm vào bên trong lư hương.
Lúc này bên trong bài vị Hồ Tiên nương nương lập tức xuất hiện một đạo tử khí, mà tử khí xoay một vòng bên trên đỉnh đầu Lý Huyền, cuối cùng rơi trên trán của hắn, tạo thành một hình trò mơ hồ trên trán, thoạt nhìn như đồ án hồ ly.
- Như vậy là xong rồi sao? Vận khí của ta đã tăng lên rồi sao?
Lý Huyền rời khỏi Hồ Tiên miếu, nhìn về phía Vương Lộc hỏi.
- Đã tăng lên, thời gian cụ thể thế nào ta không rõ, khi nào đồ án trên trán ngươi biến mất, đó chính là thời gian kết thúc.
Vương Lộc nói.
- Vậy chớ chậm trễ thời gian, Tiểu Nhạn Nhạn ngươi mau mau đi vào bái, chúng ta lại đi ra giết Dị thứ nguyên sinh vật thử một chút.
Lý Huyền thúc giục Phong Thu Nhạn đi vào.
Phong Thu Nhạn cầm ba nén hương, cũng học Lý Huyền quỷ rồi đi vào bái một cái.
Kết quả cũng giống vậy, bên trong bài vị kia cũng có một đoàn tử khí lao ra, có điều lượng tử khí so với Lý Huyền trước đó nhiều hơn rất nhiều, hình thành đồ án cũng rõ ràng hơn, đã có thể nhìn thấy ngũ quan của hồ ly, không giống Lý Huyền mơ hồ, đến mặt còn không nhìn thấy rõ.
- Tại sao chúng ta không giống nhau?
Lý Huyền nhìn đồ án trên trán Phong Thu Nhạn nói.
- Đồ án càng rõ ràng, năng lực tăng cường vận khí càng bền bỉ mạnh hơn.
Vương Lộc giải thích nói.
- Đây quá kỳ thị đi, tại sao cùng quỳ bái như nhau, hiệu quả Tiểu Nhạn Nhạn lại tốt hơn ta?
Lý Huyền buồn bực nói.
- Bời ngươi xấu.
Chu Văn cười nói.
- Ngươi thì đẹp trai rồi, vậy ngươi thử nhìn một chút, nói không chừng không bằng ta.
Lý Huyền bĩu môi một cái nói.
Chu Văn cũng muốn biết, rốt cuộc vận khí của Hồ Tiên nương nương có ảnh hưởng đến trò chơi hay không, thế là hắn lại lấy ba nén hương, đi tới trước Hồ Tiên miếu, sau đó học dáng vẻ Lý Huyền, quỳ gối xuống trước cửa miếu.
Bành!
Bài vị bên trong tòa Hồ Tiên miếu n Chu Văn hơi giật mình cầm lấy hương, xem hư bị nổ bay, theo bàn thờ rơi xuống đất về sau, trực tiếp phân thành hai nửa.
Chu Văn hơi giật mình cầm lấy hương, xem hai mảnh bài vị vỡ trên mặt đất.
- Cái này… Còn dùng được nữa không?
Chu Văn lại nghĩ muốn đi vào thử xem, nhưng đầu gối hắn vừa động, tiến nửa bước vảo bên trong tiểu miếu, hai mảnh bài vị Hồ Tiên nương nương lập tức bạo liệt lần nữa, trực tiếp nổ thành mảnh vụn.
Chu Văn thấy tình huống này, biết chắc vô dụng, đành phải cười khổ đứng lên.
Phong Thu Nhạn và Vương Lộc đều lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Văn, Lý Huyền đã thấy không ít lần, cho nên không phản ứng ngạc nhiên.
- Lão Chu, ta thấy đời này của ngươi vô duyên với Thần Linh phù hộ, kiếp sau đừng trâu bò như vậy, quá trâu bò không phải chuyện tốt.
Lý Huyền vỗ bả vai Chu Văn an ủi.
Chu Văn cũng bất đắc dĩ, hắn biết Mệnh cách của mình