Nhã ra sân vể sau, nhóm Thủ Hộ giả lại bắt đầu không ngừng khiêu chiến, Nhã giống trước đó, vô luận người nào khiêu chiến hắn, hắn đều tiếp nhận khiêu chiến.
Có điều lần này Nhã không một trận tiếp lấy một trận lập tức tiếp nhận khiêu chiến, vẫn tận dụng thời gian chờ tiếp nhận khiêu chiến nghỉ ngơi, để bản thân bảo trì trạng thái tốt nhất.
Chu Văn cũng nhìn mấy trận chiến của Nhã, xác thực rất mạnh, cơ hồ tìm không thấy nhược điểm, lại thêm kỹ năng mộc ngẫu phân thân kỳ dị, cơ hồ giúp hắn đứng tại thế bất bại.
Thủ Hộ giả này đến Thủ Hộ giả khác bị Nhã đánh bại, nhưng vẫn có Thủ Hộ giả không ngừng khiêu chiến hắn.
Chu Văn không tiếp tục quan sát nữa, thời gian Thẩm Ngọc Trì ước định sắp đến, đó là thời điểm đi Thiên quan tìm Thẩm Ngọc Trì cùng tiến lên mặt trăng.
Lý Huyền cùng Phong Thu Nhạn mang theo Nha Nhi, đi theo Vương Lộc trở về Vương gia, Chu Văn tự mình đi Thiên quan.
Mặc dù Thần thoại sinh vật có thể bay vào vũ trụ, tuy nhiên bản thân nhân loại không thể nào làm được, vẫn phải lợi dụng tên lửa, mấy ngày nay Thẩm Ngọc Trì chuẩn bị công tác phóng tên lửa.
Trên thực tế khi mặt trăng xảy ra chuyện về sau, hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị, bằng không thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng làm tốt công tác chuẩn bị phóng tên lửa mang người theo.
Đến Thiên quan về sau, Thẩm Ngọc Trì tự mình tiếp đón Chu Văn, khiến Chu Văn kinh ngạc chính là, Vi Qua lại đi theo bên cạnh Thẩm Ngọc Trì.
- Không phải Vi Quang học trưởng đây sao? Tại sao ngươi lại ở đây?
Chu Văn nhìn Vi Quang hỏi.
Vi Quang cười nói:
- Hiện tại ta là giám sát viên của cục giám sát, vốn muốn sớm thông tri ngươi, nhưng không có phương thức liên lạc, cho nên một mực liên lạc không được, đợi lát nữa ngươi có thể cho ta số điện thoại được không?
- Các ngươi đã là đồng học, vậy sau này cần phải thân cận hơn một chút.
Thẩm Ngọc Trì mỉm cười còn nói thêm:
- Về sau Tiểu Vi phục trách công tác ngoại giao của ngươi với cục giám sát chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?
- Không có ý kiến, Vi hội trưởng rất tốt, là một người có năng lực, cục giám sát các ngươi thật nhiều nhân tài.
Chu Văn giống như cười mà không phải cười nói.
- Nếu ngươi hứng thú, cục giám sát luôn mở rộng cánh cửa chờ ngươi.
Thẩm Ngọc Trì nói.
- Thôi được rồi, bản thân ta không thích chịu ước thúc, không giống người khác.
Chu Văn vừa cười vừa nói.
Thẩm Ngọc Trì không nói chuyện tiếp, chuyển lời nói:
- Tên lửa sẽ phóng đúng ba giờ mười phút, còn cần một chút thời gian chuẩn bị, các ngươi cứ nghỉ ngơi một chút. Tiểu Vi, chiếu cố tốt Chu Văn.
Thẩm Ngọc Trì rời khỏi về sau, đi tới một cái phòng, trong phòng có hệ thống camera giám sát, có nữ nhân ngoại hiệu là Cúc Áo, đang ngỗi một chỗ quan sát.
- Phát hiện ra gì chưa?
Thẩm Ngọc Trì ngồi xuống hỏi.
- Tên Vi Quang này là một người khéo léo, có tư chất làm tình báo.
Cúc Áo nói.
- Quả thật có chút thiên phú, nếu có thể làm việc cho ta, tương lai nói không chừng sẽ được trọng dụng.
Thẩm Ngọc Trì nói.
- Ngươi không tín nhiệm hắn?
Cúc Áo nghe ra cái gì, hỏi ngược lại.
- Mặc dù căn cứ tư liệu điều tra, hắn xác thực không quan hệ gì với Chu Văn, thậm chí âm thầm có chút xung đột nhỏ, có điều có một số việc, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thẩm Ngọc Trì nói.
- Cho nên ngươi để hắn đi theo Chu Văn, vì muốn thăm dò Vi Quang?
Cúc Áo trầm ngâm nói.
- Cũng không hoàn toàn vậy, một người hiểu Chu Văn một chút đi theo hắn, dù sao vẫn tốt hơn một người hoàn toàn không biết gì đi theo hắn.
Thẩm Ngọc Trì nói.
- Cũng đúng, vậy ngươi muốn cho ta làm cái gì?
Cúc Áo gật đầu, sau đó lại hỏi.
- Chuyến đi lên mặt trăng lần này, ngươi lưu lại.
Thẩm Ngọc Trì nói.
- Ta không ở bên cạnh ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Cúc Áo nói.
- Ta có việc cần ngươi làm, không thể để cho ngươi bại lộ trước mặt bọn hắn.
Thẩm Ngọc Trì nhìn Cúc Áo, đưa tay đặt trên bả vai nàng.
- Sự tình ngươi để ta làm có liên quan đến Chu Văn?
Cúc Áo hỏi.
- Không, không liên quan gì đến hắn, thế nhưng tốt nhất không nên để cho hắn nhìn thấy ngươi.
- Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?
Cúc Áo có chút ngoài ý muốn, không ngờ bản thân lại đoán sai.
- Nếu như Vi Qua có thể còn