- Hiện tại mặt trăng bị hủy, ta còn có thể trốn trở lại Địa Cầu, nếu như về sau Địa Cầu bị hủy, ta còn có thể trốn đi nơi nào?
Vẻ mặt Chu Văn nghiêm túc nhìn qua Bất Tử thụ đã bắt đầu nghiêng xuống.
Bất Tử thụ trong truyền thuyết có được năng lực khôi phục, nhưng dưới lực lượng của Phạt Thụ nhân chặt xuống, vết thương trên Bất Tử thụ lại không tự động khép lại, đang không ngừng mở rộng.
- Đi thôi, nếu Bất Tử thụ chết, không kịp đi nữa.
Thanh âm của Nguyệt Thần từ bên trong Nguyệt Thần miếu truyền đến.
Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên quay người chạy về phía phi thuyền, bởi mặt trăng nứt ra, cung trăng và bên ngoài mặt trăng xuất hiện tầng tầng vết rách, không cần đi đến cửa ra vào nữa.
Chu Văn lại không động, nhìn Nguyệt Thần hỏi:
- Ngươi là Nguyệt Thần, là chúa tể của mặt trăng, có được lực lượng cường đại như vậy, tại sao không thể ngăn cản hắn?
Nguyệt Thần khẽ thở dài:
- Bởi vì ta chính là sinh vật do mặt trăng đản sinh, Phạt Thụ nhân có thể không tuân thủ quy tắc trên mặt trăng, nhưng ta không cách nào vi phạm. Nhắc tới cũng châm chọc, thân là sinh vật mặt trăng, lại muốn mặt trăng phá toái về sau, mới có thể thoát khỏi trói buộc, tùy ý sử dụng sức mạnh.
- Như vậy cho ngươi chọn, ngươi muốn giữ được mặt trăng, hay muốn tự do và lực lượng.
Chu Văn hỏi.
- Ta tại đây cư ngụ vô tận tuế nguyệt, cũng lười cử động.
Nguyệt Thần cười khổ nói:
- Hiện tại xem ra, coi như ta không muốn động cũng không được.
- Vậy để ta thử một chút, xem có thể giữ được mặt trăng hay không đi.
Chu Văn nói xong lấy ra một cái hồ lô, Thất Hải Long Vương bị Chu Văn phóng ra, đồng thời Sát Ma bên trong Ma kiếm cũng được phóng ra.
- Sát Ma, vô luận dùng phương pháp gì, nhất định phải giữ được gốc cây kia.
Chu Văn chỉ Bất Tử thụ đằng xa xa nói.
- Phương pháp của ta chỉ có một. . . Chính là giết… Giết…
Trong mắt Sát Ma tràn đầy sát ý mãnh liệt, hóa thành Ma khí đầy trời hướng về phía Bất Tử thụ.
- Sát Ma! Nguyên lai Sát Ma là Thủ Hộ giả của Chu Văn!
Thẩm Ngọc Trì đang đào mệnh, thấy được Sát Ma vừa mới xuất hiện, trái tim không khỏi cuồng loạn lên.
Sát Ma nhất chiến thành danh, dùng phương thức gần như nghiền ép đánh bại người khiêu chiến, nhân loại đều đang suy đoán, hắn rốt cuộc thuộc về ai?
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Sát Ma chính là Thủ Hộ giả của Chu Văn.
- Nếu Sát Ma của hắn, nói như vậy, những Thần thoại Phối sủng kia đều thuộc về Chu Văn, không hề thuộc về một gia tộc?
Trong lòng Thẩm Ngọc Trì lóe lên rất nhiều ý nghĩ, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Chu Văn, cắn răng tốc độ cao chạy trốn.
Nguyệt Thần hơi kinh ngạc, chẳng qua điều nàng kinh ngạc hoàn toàn khác Thẩm Ngọc Trì.
Có Thủ Hộ giả cũng không phải chuyện lạ gì, nhân loại ưu tú như Chu Văn, có thể được Thủ Hộ giả nhìn trúng là điều bình thường.
Nhưng Thủ Hộ giả kia lại không xuất phát trên người Chu Văn, mà theo một thanh kiếm của Phối sủng bên người Chu Văn xuất hiện, Thủ Hộ giả phụ thể trên người Phối sủng, Nguyệt Thần thật sự chưa bao giờ nghe nói qua.
Mà nó lại là một Thủ Hộ giả Khủng Cụ cấp, điều này càng khiến người ta kinh ngạc.
Sát Ma vọt tới, cùng Phạt Thụ nhân kia Phạt Thụ Nhân điên cuồng đại chiến, ngược lại Hằng Nga lại trở thành nhân vật phụ trợ cho Sát Ma.
Khác với Kim Thiềm, Sát Ma căn bản không cân nhắc ngăn cản Phạt Thụ Nhân, hắn chỉ muốn giết chết đối thủ.
Tấn công, điên cuồng tấn công.
Chu Văn rõ ràng có thể thấy được, Phạt Thụ Nhân đã không có tinh lực lại đi đốn cây.
Thất Hải Long Vương nhận lệnh của Chu Văn về sau hành động, chẳng qua nó không phải tham gia chiến đầu mà nhắm về phía Bất Tử thụ, đem chất lỏng màu trắng phun về phía vết thương của Bất Tử thụ.
Bởi lực lượng của Phạt Thụ nhân đặc thù, tựa hồ khắc chế Bất Tử thụ, khiến vết thương của Bất Tử thụ khó mà tự động khép lại.
Chu Văn cũng không có Phối sủng mạnh như vậy, trong thời gian ngắn chữa trị cho Bất Tử thụ, cho nên hắn lệnh Thất Hải Long Vương sử dụng chất lỏng trắng dính lại vết thương.
Coi như Phạt Thụ nhân thoát khỏi Sát Ma