Chu Văn cường tự áp chế nội tâm hưng phấn, tiếp tục khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân, lúc này hắn khắc họa chính là Kiếm Hoàn.
Kiếm Hoàn cũng bị khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân, mà đồ án Thái Cổ Nhân Hoàng bên khác vẫn chưa biến mất, khi đồ án Kiếm Hoàn thành hình, thời điểm Kiếm Hoàn lại lần nữa phá toái ra, Chu Văn hạnh phúc cơ hồ rên rỉ ra tiếng.
Nhìn Thái Cổ Nhân Hoàng và Kiếm Hoàn đồng thời tồn tại, Chu Văn chỉ cảm thấy Nữ Thần may mắn không hề vứt bỏ hắn.
- Cảm tạ Thánh Mẫu, Ngọc Đế, Thần Tài…
Thời điểm Chu Văn đang kích động, quang ảnh Thái Cổ Nhân Hoàng đột nhiên biến mất, nguyên lai đồ án Thái Cổ Nhân Hoàng phía trên Vận Mệnh Chi Luân đang dần dần biến mất, đã không còn hoàn chỉnh.
Lúc này Chu Văn mới buồn bực phát hiện, ngay cả không chiến đấu, vết khắc phía trên Vận Mệnh Chi Luân cũng nhanh chóng biến mất.
- Hai chữ Bất Khắc này quả nhiên không sai.
Chu Văn hơi bất đắc dĩ, tuy rằng hắn đồng thời có thể sử dụng nhiều loại năng lực, nhưng bởi đặc tính bản thân Vận Mệnh Chi Luân quá cổ quái, làm sự tình trở nên phiền toái.
- Không biết có biện pháp gì khiến vết khắc vĩnh viễn bảo tổn phía trên Vận Mệnh Chi Luân không?
Chu Văn cảm thấy về sau hẳn nên tốn chút thời gian nghiên cứu một chút, nếu có thể đem thời gian duy trì tăng lên một chút, đối với hắn mà nói đã tăng lên chiến lực cực lớn.
Sát Ma đại chiến với Cổ kiếm, Băng Nữ chiến đấu với sinh vật trên đỉnh núi, Chu Văn lại ở dưới chân núi ngồi chơi.
Trải qua các loại thí nghiệm, Chu Văn đã xác minh biết được, tám loại Mệnh hồn lần trước, Chu Văn đều có thể khắc họa được, hơn nữa căn cứ vào lý giải của hắn đối với từng loại Mệnh hồn, mỗi lần vẽ ra đều sẽ khác.
Chu Văn lĩnh ngộ càng sâu, đồ án được khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân càng cường, tự nhiên thời gian tồn tại càng dài, uy lực càng lớn.
Chu Văn duy nhất họa không ra, ngược lại là Mê Tiên kinh, bởi hắn hiểu biết đối với Mê Tiên kinh ít nhất, bởi Mê Tiên kinh không cần hắn tìm hiểu, cũng không cần hắn tu luyện, tự nó sẽ vận chuyển, chỉ cần thuộc tính đạt đến trình độ nhất định, sẽ trực tiếp thăng cấp.
Rõ ràng nó là Nguyên Khí quyết cơ sở của Chu Văn, nhưng Chu Văn lại hiểu biết nó ít nhất.
- Nếu có một ngày ta có thể khắc họa Mê Tiên kinh trên Vận Mệnh Chi Luân, những vết khắc đó có biến mất hay không?
Trong lòng Chu Văn xuất hiện ý niệm.
Không có đáp án, có điều Chu Văn lại đi theo hướng giúp mình trở nên mạnh mẽ hơn, hắn càng lĩnh ngộ Nguyên Khí quyết càng sâu, vết khắc lưu lại trên Vận Mệnh Chi Luân lưu lại càng lâu, có lẽ một ngày nào đó hắn đủ mạnh, những vết khắc kia sẽ vình viễn tồn tại.
Hiểu rõ tình huống về sau, lúc này Chu Văn mới đem tâm tư đặt lên đại chiến trên Cực Nhạc sơn, Ma kiếm vẫn dây dưa với Cổ kiếm, còn chưa phân ra thắng bại.
Băng Nữ trên đỉnh núi tựa hồ dần rơi vào thế hạ phong, Chu Văn vận chuyển Vận Mệnh Chi Luân, sau đó khắc họa Thái Thượng Khai Thiên Kinh, phi thân vọt tới vị trí tương đối gần đỉnh núi.
Rất nhanh, Chu Văn thấy được sinh vật đại chiến với Băng Nữ, đó cũng là một lão thử, có điều so với Hôi bào lão thử và Hồng Y lão thử lần trước, nó nhìn giống người hơn.
Nó mặc một bộ âu phục màu trắng, trên mắt đeo mắt kính vàng, đỉnh đầu đeo mũ trắng có hắc tuyến trang trí, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
- Đây rốt cuộc là cái quái gì?
Chu Văn nhìn xong, giật cả mình, hình dáng loại Dị thứ nguyên sinh vật này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Càng cồ quái là, Thử nhân kia không chí có kỹ năng tinh thần mạnh mẽ, thân pháp cũng cực kỳ quỷ dị, như sương như khói, trong tay nó còn cầm một khẩu súng.
Vũ khí hiện đại kiểu dáng súng lục, có điểm giống loại Smith 500, thế nhưng lớn hơn một chút, nóng súng to hơn. Đại bộ phận súng được làm từ kim loại trắng, có một chút bộ phận có hoa văn xám, đem lại mỹ cảm không nói ra bằng lời được.
Băng Nữ có thể chống lại năng lực tinh thần công kích của Thử nhân, nhưng khấu súng kia tạo thành phiền toái rất lớn đối với nàng.
Nàng tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ đạn súng, không dám bị viên đạn kia đánh trúng, mỗi một lần đều cố