Vài người Võ Tông Liệt nghe nàng nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hình như có chút đạo lý.
Quý Mặc Tình thấy bọn họ tựa hồ hơi tin, ngay khi rèn sắt còn nóng tiếp tục nói:
- Hiện tại sư phụ lão nhân gia ông ta lên đỉnh núi đi lấy thuốc trường sinh bất lão, chờ hắn thu thập thuốc xuống không gặp được ta, đến lúc đó các ngươi liền thảm rồi, cho nên hiện tại các ngươi thả ta ra, khách khí quỳ xuống nói lời xin lỗi, đến lúc đó ta có thể giúp các ngươi nói vài lời hay, miễn các ngươi bị chết.
Võ Tông Liệt lại căn bản không tin tưởng nàng, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi gọi đi, gọi Nhân Hoàng sư phụ ngươi đến đây giết chúng ta đi.
Dù sao tuổi đời của Quý Mặc Tình rất trẻ, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, Võ Tông Liệt nếm qua một lần thua thiệt, thoạt nhìn tuyệt đối không tin lời của nàng, còn muốn lừa hắn tiếp chỉ sợ không đơn giản.
Võ Tông Liệt thấy ánh mắt của Quý Mặc Tình, biết mình nghĩ khẳng định không sai, trong lòng đắc ý, vừa cười vừa nói:
- Đừng nói Nhân Hoàng không có khả năng tại đây, coi như thật sự tại đây, ta cũng không để cho hắn đến mà không cần về, để cho hắn biết Võ Ma ta lợi hại thế nào, nói không chừng hai vị sư đồ ngươi còn cùng nhau quỳ xuống xin ta tha tội đây.
Lời này của Võ Tông Liệt tự nhiên đả kích chọc tức Quý Mặc Tình, mà không phải thật sự cuồng vọng như vậy.
Người bên cạnh cũng phụ họa nói:
- Nhân Hoàng đánh bại Đế Thiên, Võ Ma đại nhân ngài lại đánh bại Nhân Hoàng, một đời người mới thay người cũ, đó cũng là một đoạn giai thoại, ta thấy Nhân Hoàng đại nhân tất nhiên sẽ cảm thấy vui mừng.
Chu Văn ở trên đỉnh núi nghe nửa ngày, ban đầu còn không biết bọn hắn nói Nhân Hoàng rốt cuộc ai, nghe được một câu cuối cùng mới đột nhiên ý thức được, nguyên bản bọn hắn nói Nhân Hoàng chính là mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
- Ta từ khi nào trở thành Nhân Hoàng rồi?
Trong lòng Chu Văn hơi nghi hoặc một chút, mà hắn cũng không nắm chắc được, hiện tại rốt cuộc là thời đại nào.
Tình theo thời gian hắn bị nhốt, cảm giác qua hơn một trăm năm, nhưng nhìn những người này, thời gian tựa hồ không trải qua lâu như vậy.
Đến tình huống này, Quý Mặc Tình chỉ có thể liều chết xuống, cố gắng tự trấn định nói:
- Các ngươi không sợ sư phụ ta chấn nộ hủy diệt Nhị Thiên Phi Tiên Cung các ngươi, vậy cứ tiếp tục nói đi.
Võ Tông Liệt há to miệng muốn nói cái gì, tuy nhiên lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Hiện tại biết sợ sao? Mau buông ta ra, đợi lát nữa, các ngươi còn có một ít hi vọng sống….
Quý Mặc Tình nói xong nói xong đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Bởi vì tầm mắt của đám người Võ Tông Liệt, không phải đang nhìn nàng, mà nhìn về một bên vách núi khác.
Quý Mặc Tình bị Võ Tông Liệt kẹp lấy cũng ngẩng đầu hướng bên kia nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức giật mình, chỉ thấy một nam nhân đeo mặt nạ đứng trên vách núi nổi, đang nhìn về bên này.
- Ngươi vừa nói muốn ai quỳ gối cầu xin tha thứ?
Chu Văn mang theo mặt nạ Nguyệt Dạ thỏ, nhìn chằm chằm Võ Tông Liệt lạnh giọng hỏi.
Võ Tông Liệt nghĩ thầm:
- Làm gì trùng hợp như vậy, năm năm này đều không có tin tức gì liên quan đến Nhân Hoàng đại nhân, hắn bắt Quý Mặc Tình lại gặp gỡ Nhân Hoàng thu đồ đệ? Khẳng định là giả.
Trên thực tế, bản thân Quý Mặc Tình càng không tin, người đeo mặt nạ kia là Nhân Hoàng, nàng cũng biết không có chuyện trùng hợp như vậy.
Hơi suy nghĩ, Quý Mặc Tình lại cố ý lớn tiếng kêu lên:
- Nhân Hoàng sư phụ, nhanh tới cứu ta, những người xấu này khi dễ ta.
Nàng cho rằng Chu Văn vì cứu nàng, cho nên phối hợp với nàng giả trang Nhân Hoàng, cho nên lập tức phối hợp lại.
Võ Tông Liệt nhìn Chu Văn từ trên xuống dưới hỏi:
- Các hạ thật sự Nhân Hoàng?
- Không phải.
Chu Văn trả lời.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Võ Tông Liệt âm thầm thở dài một hơi, mặc dù cảm thấy Chu Văn khẳng định không phải Nhân Hoàng, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi hơi lẩm bẩm, dù sao việc nảy quá mức trùng hợp.
Quý Mặc Tình nói Nhân Hoàng tại đây, mà mặt nạ trên mặt hắn, thoạt nhìn rất giống trong hình ảnh trong video.
- Vậy ngươi muốn thay nàng ra mặt?
Võ Tông Liệt lại hỏi.
-