Quý Mặc Tình một mặt khiếp sợ nhìn Bản Chân Anh và Chu Văn, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Đám người Võ Tông Liệt càng như choáng, hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Bản Chân Anh hành lễ xong, bưng kiếm lên nói:
- Gia sư nhiều lần căn dặn, nếu có thể tái kiến tiên sinh ngài. Nhất định phải thi hành đệ tử chi lễ.
- Không ngờ các ngươi vẫn còn nhớ rõ ta.
Chu Văn khẽ gật đầu.
Một bên Quý Mặc Tình nghe được đối thoại của hai người, lại như bị sét đánh, lập tức suy nghĩ minh bạch hết thảy, không khỏi liên tiếp lui về phía sau.
Nàng đã ý thức được Chu Văn không phải người tỷ phu nàng phái tới, thậm chí khả năng cao là một vị Đại Ma Đầu hải ngoại thanh danh hiển hách, bằng không Bản Chân Anh làm sao đối với hắn hành lễ như vậy, còn nói cái gì Kiếm Thánh phân phó phải thi hành đệ tử chi lễ.
Ngay cả người Kiếm Thánh Tề Nhã Sa tôn sùng như vậy, gia hỏa này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài vậy, thậm chí dưới bề ngoài trẻ tuổi, có thể là một lão quái vật Đại Ma Đầu cải lão hoàn đồng.
Suy nghĩ minh bạch hết thảy, Quý Mặc Tình liên tiếp lui về phía sau, nghĩ phải lập tức chạy trốn.
Chu Văn không có truy, Chu Văn không mở miệng, Bản Chân Anh cũng không có để cho người ta đuổi theo, Quý Mặc Tình triệu hồi ra Phối sủng Hải quy, rất nhanh rời khỏi hòn đảo.
- Tiên sinh, có bắt muốn bắt nàng mang về không?
Bản Chân Anh nhìn Chu Văn hỏi.
- Tại sao các ngươi muốn bắt nàng?
Chu Văn hỏi.
Bản Chân Anh đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, trong đó dính đến rất nhiều tin tức Chu Văn đang muốn biết, mà rất nhiều chuyện không giống như tưởng tượng của Chu Văn.
Thời gian từ lúc hắn chiến một trận với Đế Thiên, vẻn vẹn khoảng năm năm mà thôi, so với Chu Văn tính toán hơn trăm năm rất xa.
Có điều Chu Văn lại khẳng định, thời gian hắn bị nhốt khẳng định hơn trăm năm không thể nghi ngờ, dù sao chịu đựng thời gian cầm tù dài như vậy, không phải một chuyện dễ dàng.
Nếu không phải Chu Văn tín niệm cứng như thiết thạch, đổi thành người bình thường, coi như không bị chết đói, chỉ sợ tâm thần, biến thành người điên.
Mặc dù tinh thần Chu Văn không xảy ra vấn đề, nhưng trong một trăm năm này, hắn bỏ ra thời gian dài đi luyện tập đủ loại Nguyên Khí quyết, đạt được kết quả không gạt người, đó là chỗ tốt chân thực đã được, là kết quả tích lũy trong thời gian dài, không giả được.
Nếu Chu Văn bị cầm tù trăm năm là thật, mà trong hiện thực chỉ mới qua năm năm cũng là thật, như vậy xét cho cùng chỉ có một khả năng, chính là Vương Minh Uyên lợi dụng lực lượng nào đó, cải biến thời gian.
Mà trong thời gian năm năm này Chu Văn trải qua, cũng không bị chết đói, bản thân cái này đã có vấn đề.
Mặc dù dù dùng thời gian năm năm đổi lấy trăm năm thời gian thành tựu, thoạt nhìn kiếm lợi lớn, nhưng trong trăm năm cầm tù, cô độc khiến người ta phát cuồng.
Coi như Chu Văn có thể chuyên tâm nghiên cứu Nguyên Khí quyết, tận lực không thèm suy nghĩ quá nhiều, nhưng có vài lần tinh thần kém chút xảy ra vấn đề.
Chu Văn thực sự không biết, bản thân hắn nên cảm tạ Vương Minh Uyên, hay phải đánh hắn một trận trút giận mới tốt.
Thời gian năm năm này, Địa Cầu cũng phát sinh biến hóa cực lớn, không giống suy nghĩ của Chu Văn, Thủ Hộ giả không chiếm cứ Địa Cầu, càng không thể trở thành Địa Cầu chi vương.
Đương nhiên, chủ nhân hiện tại của Địa Cầu cũng không phải là nhân loại, trên thực tế tình huống của nhân loại càng hỏng bét so với năm năm trước.
Địa Cầu còn đang không ngừng dị biến, theo Dị thứ nguyên lĩnh vực xuất hiện càng ngày càng nhiều, không gian sinh tồn của nhân loại càng ngày càng bị áp súc thu nhỏ.
Hiện tại hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại vừa vặn tương phản với trước kia, trước kia nhân loại chỉ cần không tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực sẽ không gặp nguy hiểm, số lượng sinh vật phá cấm rất ít.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, hiện tại nhân loại, nếu như không tiến vào thứ nguyên lĩnh vực, tỷ lệ sống sót sẽ thấp đi rất nhiều.
Trên Địa Cầu khắp nơi đều là sinh vật phá cấm, trong đó không thiếu Thần thoại sinh vật thậm chí Khủng Cụ cấp sinh vật, ngay cả Thiên Tai cấp Dị thứ nguyên sinh vật đã từng xuất hiện.
Nhân loại chỉ có thể tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực, mượn nhờ lực lượng bài ngoại của nó, mà đối kháng với sinh vật phá cấm của những Dị thứ nguyên lĩnh vực khác, mới có thể kéo dài hơi tàn.
Trước kia Dị thứ nguyên lĩnh vực bị nhân loại coi như Cấm địa tử vong,