Dòng sông nhỏ kia thoạt nhìn cùng lắm sâu hơn hai thước, nhưng khi Thần thoại cường giả như sĩ quan đầu trọc này rơi vào, chỉ có thể liều mạng dãy dụa, làm sao cũng không dãy dụa thoát khốn được, mắt thấy sắp nhanh bị chìm xuống.
Đột nhiên, một thanh âm từ rừng trúc bên cạnh truyền tới:
- Bên trong U Linh tàu hỏa, có một tên quỷ gọi là Kiều Cơ, đứng một bên cầu, nếu nam tử bị nàng dụ hoặc, sẽ bị dẫn dụ chết chìm trong sông, cho nên ta suy đoán ngươi chính là Kiều Cơ.
- Tỷ phu…
Quý Mặc Tình nghe được thanh âm kia, lập tức vui mừng quá đỗi, nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới, quả nhiên thấy Phương Minh Tô đang từ trong rừng trúc đi ra ngoài.
Ánh mắt Phương Minh Tô kiên định, trên người mặc Hoàng Kim chiến giáp, như mặt trời phóng huyễn lệ kim sắc quang mang, hắn một bên nói một bên tới gần cầu gỗ, hào quang màu vàng óng kia chiếu xạ lên trên thân Kiều Cơ, Kiều Cơ hét thảm một tiếng, trên thân lại toát ra khóa trắng.
Nữ nhân vội vàng dùng cây dù ngăn trở kim sắc quang mang trên người Phương Minh Tô, nhưng kim quang kia các tác dụng khắc chế rất mạnh đối với nàng rất mạnh, những chỗ bị kim quang chiếu rọi, không chỉ Khủng Cụ, ngay cả cầu gỗ và dòng sông kia cũng bắt đầu dâng lên sương trắng.
Kiều Cơ hung ác trừng Phương Minh Tô liếc mắt, thân thể đột nhiên hóa thành sương trắng, ngay cả cầu gỗ và sông nhỏ cũng biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn kỹ, nơi nào còn sông nhỏ, đám người sĩ quan đầu trọc đang khay tay múa chân trên đồng cỏ, phát hiện tình cảnh của mình về sau, đều tự mình đứng lên, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc có phải ảo giác hay không?
- Tỷ phu!
Quý Mặc Tình thấy được Phương Minh Tô, tựa như gặp được chỗ dựa vững chắc, không thèm ca ngợi Chu Văn nữa, quay lưng chạy về phía Phương Minh Tô.
Chu Văn đương nhiên sẽ không đi cản nàng, hắn ban đầu liền ghét bỏ Quý Mặc Tình hết sức vướng víu, xét nàng dù gì cũng là nhân loại, lúc nãy mới mang theo nàng cùng đi.
Nếu nàng đã tìm được thân nhân có thực lực mạnh mẽ như Phương Minh Tô, Chu Văn tự nhiên lười để ý đến nàng, tự mình tiếp tục tiến phía trước.
- Đại Ma Đầu, hiện tại sao ngươi không hung nữa, thấy tỷ phu ta biết sợ rổi sao?
Quý Mặc Tình làm mặt quỷ, nhìn bóng lưng Chu Văn hô:
- Ngươi tuyệt không anh tuấn, cũng không có phong độ, là một tên Đại Ma Đầu lãnh huyết vô tình.
Vừa rồi nàng vì khen ngợi Chu Văn, hiện tại vất vả tìm được chỗ dựa, không nói Chu Văn vài câu hả giận, trong nội tâm thực sự bức bách khó chịu.
- Tiểu Tình, đừng nói nữa.
Phương Minh Tô lại ngăn trở nàng, không để cho nàng nói tiếp.
- Hắn sợ ngươi, có ngươi tại đây, hắn mới không dám làm gì ta.
Quý Mặc Tình nói.
Phương Minh Tô lại lắc đầu nói:
- Chỉ sợ ngươi nghĩ sai rồi, nếu hắn quả thật muốn đối phó ta, đã không tùy tiện để ngươi về chỗ ta, hơn nữa ngươi ta tự đưa ngươi trở về, vậy đã nói rõ hắn không hề muốn đối phó chúng ta.
Nói xong, Phương Minh Tô nhìn về phương hướng Chu Văn hô:
- Bằng hữu, cảm tạ ngươi chiếu cố Tiểu Tình, nếu không chê, không bằng đi chung với chúng ta, thế nào?
- Không cần.
Chu Văn nói một câu, không quay đầu lại, rời khỏi.
Hiện tại Chu Văn chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Bạch Thạch Mỹ, nơi này thực sự quá nguy hiểm, Tề Nhã Sa để Bạch Thạch Mỹ đi cùng hắn, hắn không thể trở về giao phó rằng đệ tử của Tề Nhã Sa đã chết bên ngoài.
Nhưng Chu Văn mới đi không được bao xa, đã nghe từ chỗ thôn kia truyền đến thanh âm cổ quái.
Phương Minh Tô bọn hắn cũng nghe được thanh âm kia, cùng nhau quay lưng nhìn sang, chỉ thấy trong thôn che phủ đầy sương mù, đột nhiên trở nên rõ ràng.
Bọn hắn đứng ở chỗ này, đã có khả năng đại khái thấy rõ ràng tình huống bên trong thôn.
Một bộ phận mà bọn hắn có thể thấy chính là, rất nhiều Dị thứ nguyên sinh vật cổ quái trong thôn, từng đầu yêu ma quỷ quái, tướng mạo gì cũng có.
Kiều Cơ kia cũng trong đó, chẳng qua lúc này nằm sấp trên mặt đất, những yêu ma quỷ quái khác cũng