Chu Văn cảm thụ được lực lượng Nguyên Khí quyết Ma Thần Kỷ đang lan tràn trong thân thể hắn, mà đồ án thằng hề bên trên Vận Mệnh Chi Luân càng ngày càng rõ ràng.
Nữ nhân nhìn Chu Văn liếc mắt, phất tay muốn đưa tay xé nát thân thể Phương Minh Tô trước.
Chu Văn tâm niệm vừa động, người đã thuấn di đến trước mặt nữ nhân kia, một tay chộp tới bộ mặt nữ nhân kia.
Nữ nhân đưa tay đi cản Chu Văn, tốc độ của nàng hơn xa Chu Văn, nhưng lúc tay nàng động phải Chu Văn, lại đụng phải không khí, Chu Văn ngay trước mắt nàng biến mất không thấy gì nữa.
Nữ nhân hình như hiểu được cái gì, thời điểm quay đầu lại nhìn, phát hiện Phương Minh Tô bên cạnh đã biến mất không thấy.
Lại quay đầu nhìn tiếp, phát hiện Bạch Thạch Mỹ cùng Quý Mặc Tình cũng đều không thấy.
Bên trên Phương Trượng sơn, Phương Minh Tô, Bạch Thạch Mỹ đứng ở bên bờ biển, mà thân hình Chu Văn xuất hiện lần nữa, trong tay đã cầm Quý Mặc Tình ném xuống đất.
Ma Thần kỷ Khủng Cụ hóa về sau, Chu Văn đối với lý giải về Không gian hệ đã đột phá đến một loại cảnh giới cực cao, hiện tại vết nứt không gian bên trên Tân Nương đảo đã không thể vây khốn được hắn.
Lặp đi lặp lại ngàn dặm trong chớp mắt, không chỉ khoảng cách thuấn di tăng lên trên diện rộng, mà gần như không có bất kỳ hạn chế nào, liên tục thuấn di không ngừng nghỉ.
- Mỗi người tự tìm đường trốn đi, ta cũng phải chạy trốn.
Chu Văn dứt lời, liền trực tiếp thuấn di rời đi, không dám dừng lại một lát.
Hắn không phải không muốn đưa Bạch Thạch Mỹ trở lại Bất Nhị đảo, nhưng Thiên Tai sinh vật kia cũng tinh thông Không gian hệ, nếu nàng có thể thuấn di cự ly xa, Chu Văn đem Bạch Thạch Mỹ mang về Bất Nhị đảo, bị nàng truy tung đi qua, chẳng khác nào mang đến cho Bất Nhị đảo thảm họa diệt môn.
Cho nên Chu Văn mới đưa bọn hắn đến Phương Trượng sơn không người, sau đó để các nàng tự mình rời đi, đến lúc đó coi như Thiên Tai sinh vật kia đuổi theo, cùng lắm truy tung bản thân Chu Văn.
- Mang ta đi, cùng nhau trốn!
Quý Mặc Tình hô hai tiếng, căn bản không có người đáp lại nàng.
- Hắn không cần trốn.
Áo giáp Thủ Hộ giả trên người Phương Minh Tô đã khôi phục, nhìn địa phương Chu Văn biến mất, như có điều suy nghĩ nói ra.
- Không cần trốn? Vì cái gì? Hắn không phải đã chạy trốn sao?
Quý Mặc Tình nghi ngờ nói.
Mặc dù Chu Văn có thể cứu được các nàng, xác thực vô cùng lợi hại, nhưng Thiên Tai cấp vẫn là Thiên Tai cấp, coi như nhân loại trốn được thiên tai, cũng khó có thể chống lại thiên tai được.
- Bởi vì hắn là Nhân Hoàng, nhân loại chi hoàng, là tồn tại chém giết Đế Thiên, không cần phải trốn.
Phương Minh Tô hết sức khẳng định nói.
- Hắn là Nhân Hoàng? Không thể nào, hắn không phải hải ngoại Đại Ma Đầu sao? Làm sao có thể là Nhân Hoàng?
Trong lúc nhất thời, Quý Mặc Tình vô phương tiêu hóa tin tức mới của Phương Minh Tô nói, nói năng hơi lộn xộn.
Phương Minh Tô nhìn một bên Bạch Thạch Mỹ liếc mắt, tiếp tục nói:
- Ta một mực có chú ý hắn, trước đó thấy hắn lấy ra một cây gậy gỗ trắng, giống y như đúc cây gậy gỗ trắng mà năm đó Nhân Hoàng đại chiến với Đế Thiên sử dụng qua. Trước đó ta chỉ tưởng rằng nó chẳng qua giống mà thôi, hiện tại xem ra không chỉ giống, căn bản cả hai là một.
- Hắn là Nhân Hoàng?
Quý Mặc Tình ngơ ngác lại lặp lại một lần câu nói trước, nàng thực sự không cách nào đem hình tượng Đại Ma Đầu hải ngoại liên hệ với Nhân Hoàng.
- Không sai, ta vốn cho rằng giả thuyết Nhân Hoàng là nhân loại thuần khiết chỉ là lời an ủi của nhân loại, căn bản không bao giờ có chuyện như vậy. Hiện tại ta triệt để sai rồi, Nhân Hoàng thật sự là nhân loại thuần khiết, thực sự khó có thể tưởng tượng, hắn rốt cuộc làm thế nào, nhân loại thuần túy tấn thăng Thần thoại, thật sự làm được, hơn nữa còn làm được cách đây năm năm.
Phương Minh Tô nhìn Bạch Thạch Mỹ, tựa hồ muốn nghe Bạch Thạch Mỹ nói cái gì.
Đáng tiếc Bạch Thạch Mỹ không biết cái gì cả, hiện tại nàng vẫn bên trong cực độ xúc động, không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Hắn là Nhân Hoàng. . . Vậy hắn muốn đi. . .
Đầu óc Quý Mặc Tình thanh tỉnh hơn một chút, nghĩ đến một khả năng.
- Không sai, hắn nhất định muốn đi giết Thiên Tai Dị thứ nguyên sinh vật kia, không để cho nàng có thể làm hại nhân gian.
Phương Minh Tô giận dữ nói:
- Những năm gần đây, ta tự cho mình đã làm rất tốt, bên trong nhân loại cũng được cho là có ít thành tựu, nhưng so sánh với