Bên trong phòng trị thương của Tạp Bội gia tộc, một nam nhân đứng trước giường bệnh, bàn tay tản ra vi quang, lăng không ấn xuống miệng vết thương trên bụng của Bố Tư.
Vết thương của Bố Tư lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, không chỉ vết thương thể xác, ngay cả vết thương trên áo giáp Thủ Hộ giả cũng tốc độ cao khép lại, không bao lâu vết thương liền hoàn toàn biến mất.
- Thuộc hạ vô năng, làm phiện đại nhân ngài ra tay trị thương hộ tại hạ.
Bố Tư đứng dậy hành lễ nói.
Nam nhân kia thu về bàn tay, lạnh nhạt nói:
- Cái này cũng không trách ngươi, kiếm pháp của Minh Tú đã đạt cảnh giới cực cao, bên trong Thần thoại cấp không phải ai cũng ngăn được một kiếm của hắn. Chuyện này liền dừng ở đây, về sau chuyện này không liên quan gì đến ngươi, cũng không liên quan gì đến Tạp Bội gia tộc, cứ làm tốt chuyện của ngươi là được.
- Đại nhân. . . Ngài muốn đích thân ra tay sao?
Thân thể Bố Tư run lên, vội vàng hỏi.
Hắn quá rõ ràng người này đáng sợ thế nào, bên trong Tứ đại Thiên Vương thủ hộ Thủ Hộ giả liên minh, thanh danh Ẩn Sĩ không lớn như Động Thế cùng Huyết Vu, thế nhưng người biết đến hắn, đều biết người này so với Động Thế cùng Huyết Vu càng đáng sợ hơn.
- Làm tốt chuyện của ngươi đi.
Ẩn Sĩ nói.
- Vâng, đại nhân.
Bố Tư cúi đầu nghe lệnh.
Đưa Ẩn Sĩ ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được Bách Lệ Nhi đến thăm hắn, Bách Lệ Nhi tò mò liếc mắt nhìn Ẩn Sĩ, Bố Tư bội vàng kéo nàng sang một bên, hướng Ẩn Sĩ giới thiệu nói:
- Đại nhân, đây là cháu gái của ta Bách Lệ Nhi.
Ẩn Sĩ khẽ gật đầu, không hỏi Bách Lệ Nhi, đi thẳng tới bệnh viện.
- Bố Tư thúc, người kia là ai, ngươi thoạt nhìn rất sợ hắn?
Bách Lệ Nhi hơi hiếu kỳ hỏi thăm.
- Tiểu hài tử đừng hỏi lung tung, ngươi chạy đến đây làm gì?
Bố Tư vội vàng quát bảo Bách Lệ Nhi ngưng lại, sau đó nhìn thoáng qua phương hướng Ẩn Sĩ rời đi, phát hiện Ẩn Sĩ đã biến mất, lúc này mới thở dài một hơi.
- Bố Tư thúc, ngươi thật sự không có lương tâm, ta hảo tâm tới thăm ngươi, ngươi còn thái độ như vậy.
Bách Lệ Nhi tức giận nói.
- Tốt rồi, tiểu nãi nãi của ta, ta không sao, không chết được, ngươi yên tâm đi.
Bố Tư cưng chiều nói.
- Tên Minh Tú kia thật sự đáng giận, thiệt thòi ta trước kia sùng bái hắn như vậy, hắn lại muốn biết chết nguôi, cũng may ngươi không bị sao.
Bách Lệ Nhi nói.
Bố Tư lắc đầu nói:
- Một kiếm này của hắn không muốn giết ta, bằng không ta không chỉ thụ thương phần bụng này.
- Thì ra là thế, hắn như vậy còn không tính quá xấu.
Bách Lệ Nhi nhìn phương hướng Ẩn Sĩ rời đi, thấy nơi đó đã sớm không có người, nhỏ giọng hỏi:
- Bố Tư thúc, ngươi kia có phải người Thủ Hộ giả liên minh không, nhìn ngươi sợ hắn như vậy, hắn nhất định cao tầng của Thủ Hộ giả liên minh?
- Ta đã bảo ngươi không hỏi nhiều nữa, về sau sự tình liên quan đến Thủ Hộ giả liên minh, ngươi tốt nhất không nên biết nhiều, biết không?
Bố Tư liên tục căn dặn Bách Lệ Nhi.
Bách Lệ Nhi ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong đầu lại đang suy tư điều gì.
Rời khỏi bệnh viện về sau, Bách Lệ Nhi lại tìm cớ trở lại Hoàng Gia học viện, đến học viện về sau, trực tiếp chạy tới về phía phòng nghỉ của đám người Chu Văn.
Chu Văn và Nguyệt Độc ngồi bên trong phòng nghỉ nói chuyện, Minh Tú đứng nơi đó không nhúc nhích một hồi lâu.
Bởi một câu nói kia của Nguyệt Độc, Minh Tú không biết đã lĩnh ngộ cái gì, lực lượng trong cơ thể đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đây là thời khắc phi thường nguy hiểm, Chu Văn đành phải ở lại trông coi hắn, không cho người ngoài quấy rầy.
Đang cùng Nguyệt Độc tán gẫu, Chu Văn đột nhiên cảm ứng được có người hướng về phòng nghỉ tới, mà bước chân hết sức vội vàng.
Dùng Đế Thính cẩn thận quét hình, phát hiện người tới chính là nữ sinh trước đó mấy lần gặp bọn hắn.
- Minh giáo thụ, ngươi ở đâu?
Bách Lệ Nhi đi tới trước phòng nghỉ, hơi lo lắng gõ cửa hỏi.
- Có chuyện gì không?
Chu Văn mở cửa, chắn tại cửa ra vào hỏi.
- Các ngươi đi nhanh một chút đi, người của Thủ Hộ giả liên minh muốn giết chết Minh giáo thụ.
Bách Lệ Nhi thấy Chu Văn, lập tức thấp giọng nói.
- Không phải họ vừa mới tới sao?
Chu Văn nói.
- Bố