Đến buổi tối, A Sinh tự mình tới gọi Chu Văn và Nha Nhi đi ăn cơm.
Nguyệt Độc một mực đi theo Chu Văn, Chu Văn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đem Nguyệt Độc cùng nhau đi.
Đoàn người vẫn chưa đi đến trước phòng, đã thấy một đạo kim sắc lưu quang từ trong sảnh bay ra, trong chốc lát đến trước mặt Chu Văn.
Chu Văn vươn cánh tay ra, chỉ thấy cái đầu quái điểu lông vũ cọ cọ trên cánh tay của hắn, rõ ràng đây là Tiểu điểu.
Chẳng qua hiện tại hình thể của Tiểu điểu đã giống một đầu đại ưng, thậm chí hình thế hết sức tương tự, khiến Chu Văn rất buồn bực, trong lòng thầm nghĩ:
- Thật sự kỳ quái, nó không phải hậu đại Phượng Hoàng sao? Làm sao càng ngày càng giống như Ưng?
Có điều có thể gặp lại Tiểu điểu, vẫn khiến Chu Văn rất vui vẻ, duỗi ta vuốt ve Tiểu điểu, mơ hồ cảm giác dưới lông vũ có một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng đang lưu động.
Tiểu điểu thân mật thò đầu cọ cọ trên người Chu Văn, không hề có cảm giác xa lạ dù năm năm ly biệt.
Trước khi tiến vào phòng, Chu Văn thấy linh dương uể oải nằm sấp ở trên ghế sa lon, không tới gần bàn ăn.
Mà bàn ăn bên kia, An Thiên Tá ngồi tại chủ vị, An Tĩnh ngồi bên tay phải An Thiên Tá.
Nhiều năm như vậy không thấy, bộ dáng An Tĩnh so với trước kia khác biệt cực lớn, thân hình của nàng cao gầy, cái đầu không hề thấp so với Chu Văn.
Trên mặt không có biểu lộ mập mạp như hài nhi, lộ ra khí khái hào hùng, hơn nữa thoạt nhìn trầm tĩnh hơn nhiều, cho dù ngồi một chỗ, lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, từ trên người nàng có thể nhìn thấy khí chất quân nhân.
An Thiên Tá cùng An Tĩnh nhìn Chu Văn một chút, không người nào nói gì.
- Văn thiếu gia, ngồi bên này.
A Sinh bảo Chu Văn ngồi bên tay trái An Thiên Tá, Nha Nhi ngồi bên cạnh Chu Văn, ban đầu A Sinh muốn an bài Nguyệt Độc ngồi bên cạnh An Tĩnh, những Nguyệt Độc lại nhanh chân ngồi bên cạnh Nha Nhi.
A Sinh đành phải ngồi bên cạnh An Tĩnh, sau đó nói với Chu Văn:
- Văn thiếu gia, làm sao không giới thiệu vị nữ tử tử xinh đẹp này cho chúng ta biết?
- Nàng gọi là Nguyệt Độc, là bằng hữu ta quen biết tại hải ngoại.
Trong lòng Chu Văn cảm giác hơi kỳ quái.
Bởi vì A Sinh trước đó nói qua, ban đêm hắn có thể nhìn thấy người giả trang hắn, nhưng nơi này chỉ có An Thiên Tá và An Tĩnh.
- An Thiên Tá khẳng định không thể, chẳng lẽ người đóng giả vai ta là An Tĩnh?
Chu Văn không khỏi nhìn An Tĩnh liếc mắt.
Đúng lúc An Tĩnh cũng nhìn hắn, bốn mắt giao tiếp, hai người đều theo bản năng khoảnh sang chỗ khác, đều cảm giác không được tự nhiên.
- Nguyệt tiểu thư từ hải ngoại tới? Không biết đến từ đảo nào?
An Thiên Tá nhìn về phía Nguyệt Độc hỏi.
- Tân Nương đảo.
Nguyệt Độc thành thật trả lời.
- Tân Nương đảo?
An Thiên Tá khẽ nhíu mày, đánh giá Nguyệt Độc.
Rõ ràng hắn biết Tân Nương đảo là loại địa phương gì, biết nơi đó nhân loại không thể ở.
Chu Văn sợ An Thiên Tá tiếp tục hỏi tiếp, thế là liền mở miệng giải thích:
- Tân Nương đảo không hề đáng sợ như đồn thổi, trước đó ta từng đi qua Tân Nương đảo, còn gặp qua bách quỷ dạ hành…
Đề tài này của Chu Văn lập tức khiến A Sinh hứng thú:
- Nghe nói hải ngoại xuất hiện bách quỷ dạ hành, hẳn là sẽ Thiên Tai sinh vật xuất thế, nhưng không biết vì sao, lại đột nhiên không có tin tức nữa. Nếu Văn thiếu gia đi qua, có biết chuyện gì xảy ra sao?
An Tĩnh và An Thiên Tá đều nhìn Chu Văn, rõ ràng bọn hắn cũng muốn biết đáp án.
Chu Văn tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không thể trước mắt Nguyệt Độc nói cho bọn hắn biết, Chu Văn hắn bắt cóc Thiên Tai sinh vật vừa mới xuất thế, cho nên những Dị thứ nguyên sinh vật kia mới an phận?
- Kỳ thật đều là tin đồn nhảm, Thiên Tai sinh vật không đáng sợ như bên ngoài hình dung, bọn hắn hết sức hiền lành biết giảng đạo lý, lại vô cùng hòa ái dễ gần, ta cùng bọn hắn nói một chút đạo lý, bọn hắn cũng cảm thấy ta nói có đạo lý, cho nên không tiếp tục dạ hành nữa.
Có Nguyệt Độc ở bên cạnh, hắn chỉ có thể nói chuyện trái lương tâm.
Bằng không chọc giận Nguyệt Độc, chỉ sợ cả Lạc Dương