- Những người kia đều bị thay đổi bộ mặt?
Vẻ mặt Chu Văn cổ quái hỏi.
Độc Cô Vô Danh lắc đầu nói:
- Ta ngay từ đầu cũng cho rằng như vậy, nhưng sau này ta phát hiện không phải như vậy. Những cô nhi kia, nguyên bản đều trưởng thành tự nhiên, từ nhỏ đến lớn, không hề động tay động chân qua cái gì, đó là tượng mạo trời sinh của họ.
- Điều đó không có khả năng. . .
Chu Văn chỉ cảm thấy lưng phát lạnh.
Nếu như thay đổi bộ mặt bình thường, điều này dễ lý giải, đơn giản thẫu thuật thẩm mỹ các loại sẽ được thôi!
Những nếu như bọn hắn không thay đổi khuôn mặt, nguyên bản trưởng thành, như vậy Độc Cô Thiên Thu làm thế nào xác định bọn hắn lớn lên về sau, sẽ giống những đại nhân vật kia như đúc?
- Ta cũng cảm thấy có khả năng, nhưng từ đó về sau, ta vẫn âm thầm chú ý những cô nhi kia, phát hiện chỉ cần nơi đó có cô nhi nào, bên ngoài đều tìm được danh nhân đối ứng. Coi như tạm thời không tìm thấy, về sẽ xuất hiện. trong đó có mấy cô nhi, lúc bọn hắn còn nhỏ không có danh nhân nào đối ứng với bọn hắn, nhưng sau khi bọn hắn lớn lên, lại có một người có tướng mạo giống bọn hắn làm danh nhân…
Chu Văn càng nghe càng cảm thấy khủng bố, tận lực đi suy nghĩ khả năng hợp lý:
- Có phải đệ đệ ngươi tách hai bào thai ra nuôi, sau đó để một người bên trong trở thành danh nhân, một người khác nuôi tại cô nhi viện hay không?
- Bên trong những danh nhân kia, bao gồm không ít thành viên Lục đại gia tộc anh hùng, ngươi cảm thấy trên đời này có nhiều song bào thai đến vậy sao?
Độc Cô Vô Danh hỏi lại.
Chu Văn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không thực tế, đi đâu kiếm nhiều song bào thai như vậy, huống hồ tương lai đâu biết bọn hắn có thể trở thành danh nhân hay không? Coi như học viện tinh anh, cũng không cách nào bồi dưỡng ra tất cả đều là tinh anh, huống chi hắn nuôi nhiều song bào thai như vậy, cam đoan từng người đều trở thành đỉnh tiêm nhân sĩ một phương diện nào đó, cái này quá khó khăn.
Nhưng trừ cái đó ra, Chu Văn thực sự không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn. Từ nhỏ nuôi cô nhi, nuôi lớn lên sẽ giống danh nhân xuất hiện, nếu không phải song bào thai, chẳng lẽ Độc Cô Thiên Thu có năng lực biết trước.
- Không biết những chuyên gia kia trong đội khảo sát của lão hiệu trưởng, có phải bị đám cô nhi này thay thế không nhỉ?
Chu Văn càng nghĩ càng thấy việc này lộ ra quỷ dị, lại hỏi tiếp:
- Bên trong những cô nhi kia, có người nào giống chuyên gia Sở Hà không?
Chu Văn đem những thành viên của đội khảo sát nói lại một lần, hắn muốn biết người đội khảo sát kia có phải bị tráo đổi với những cô nhi kia không?
- Hẳn có.
Độc Cô Vô Danh suy nghĩ một chút nói.
- Hẳn có là cái gì?
Chu Văn không hiểu.
Độc Cô Vô Danh giận dữ nói:
- Sau khi phát hiện bí mật này về sau, bèn nghĩ biện pháp âm thầm chế trụ Thiên Thu, cầm tù hắn lại, muốn khai thác hắn lấy được thông tin chi tiết, nhưng hắn thế nào cũng không chịu nói. Chờ ta bắt giữ hắn về sau, lại đi cô nhi viện, thời điểm muốn đem đám cô nhi kia về, phát hiện cô nhi viện kia đã bị đốt cháy không còn gì nữa, mà những cô nhi kia đều không thấy đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác, từ đó đến nay, ta chưa thấy qua bọn chúng.
- Từ đó về sau, đệ đệ ngươi vẫn bị cầm tù bên trong Sâm La điện sao?
Chu Văn suy nghĩ một chút hỏi.
- Đúng vậy, ta không biết hắn muốn làm chuyện gì điên cuồng, cho nên không thể thả hắn ra.
Độc Cô Vô Danh nói.
- Chuyện đó xảy ra từ khi nào?
Chu Văn lại hỏi.
- Bốn mươi năm trước.
Độc Cô Vô Danh nói con số một cách đại khái.
Chu Văn tính toán một chút, bên trong những chuyên gia kia đều có chuyên gia, giáo sư từ hai ba chục tuổi đến bảy tám chục tuổi, rất khó suy đoán về mặt thời gian.
- Về sau đều không gặp nổi đám cô nhi kia?
Trong lòng Chu Văn đều có quá nhiều nghi vấn.
- Không có, cho dù có, cũng không nhận ra được.
Độc Cô Vô Danh trả lời hết sức cổ quái.
Chu Văn cũng hiểu ý của hắn, nếu những cô nhi kia giả mạo thành người khác, hắn cũng không thể nhận ra được.
- Đệ đệ của ngươi bị nhốt nhiều năm như vậy, hắn vẫn không nói gì sao?
Chu Văn thực sự muốn biết sự việc này rốt cuộc thế nào?
- Không có, hắn không hề nói gì, vô luận ta làm trăm phương ngàn kế bức