- Mộng hình là hình phạt gì?
Chu Văn khẽ nhíu mày, bên trong hình phòng Mộng hình, ngoại trừ lão bà tóc trắng kia và bàn đá bên ngoài, chẳng thấy vật gì khác.
Địa phương thoạt nhìn không hề nguy hiểm gì, nhưng Chu Văn lại luôn cảm giác không thích hợp, kéo Lý Huyền muốn bước hình phòng lại.
- Làm gì!
Thanh âm Lý Huyền có chút khàn khàn.
Chu Văn có khả năng cảm giác được, thân thể của hắn hơi run rẩy nhẹ, đó là một loại co rút thân thể không bị khống chế, không phải thân thể hắn bị tổn thương, mà bởi áp lực tâm lý quá lớn.
Mặc dù trước đó Chu Văn chưa từng nếm thử tất cả cực hình, nhưng theo hắn nếm thử vài cái, cũng biết áp lực và tổn thương tinh thân vô cùng lớn, dùng trình độ bền bỉ ý chí của Chu Văn, chỉ xem thôi cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, đó là dưới tình huống hắn vẫn chưa thử hết tất cả các cực hình.
- Đây là hình phòng cuối cùng, ta cảm giác nó không đơn giản như vậy, có thể rất nguy hiểm.
Chu Văn nói.
- Nguy hiểm hay không nguy hiểm, cần phải đi vào thử mới biết, ngược lại cửa ải này nhất định phải qua, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Lý Huyền nios xong, đã đi vào bên trong Mộng hình hình phòng.
Chu Văn biết Lý Huyền nói không sai, nhưng khi nhìn thấy bà bà tóc trắng kia, Chu Văn luôn cảm giác lo lắng.
Trên đường dài hết thảy có 239 cái hình phòng, 238 cái hình phòng khác, bên trong đều có Bạch Y quỷ hồn, chi có hình phòng này có một lão bà bà tóc trắng, chỉ điềm này thôi, đã biết hình phòng này tuyệt đối không đơn giản.
Có điều như Lý Huyền nói, coi như biết rõ nguy hiểm, một cửa này nhất định phải đi qua.
Lý Huyền đi vào Mộng hình phòng về sau, không giống như trước đó, trực tiếp bị đóng chặt lên hình cụ, lần này hắn vẫn có thể hoạt động tự nhiên, giống bên ngoài.
- Đây là hình phạt gì? Muốn cho ta ngủ ở chỗ này, làm một giấc mộng sao?
Lý Huyền nhìn lão bà tóc trắng kia nói.
Chu Văn và A Sinh đột nhiên ý thức được sự tình không thích hợp, bởi vì lúc trước những Bạch Y quỷ hồn kia, chỉ bọn hắn mới thấy được, những người khác không thấy được, nhưng hiện tại Lý Huyền có thể thấy được lão bà tóc trắng kia.
- Các ngươi có thể thấy lão bà tóc trắng bên trong hình phòng sao?
A Sinh lập tức hỏi đám người Lữ Bất Thuận.
- Nhìn thấy, ngươi hỏi cái này thật kỳ quái, ngươi tưởng chúng ta mù sao?
Lữ Bất Thuận nghi ngờ nhìn A Sinh hỏi, những người khác cũng đều nhìn về phía A Sinh.
Chu Văn và A Sinh liếc mắt nhìn nhau, đều biết hình phòng này quả nhiên có vấn đề.
An Thiên Tá cũng nhìn A Sinh, muốn biết A Sinh rốt cuộc có ý gì, A Sinh muốn nói điều gì, bên trong hình phòng lão bà tóc trắng đột nhiên có động tác, tầm mắt mọi người bị bà ta hấp dẫn, A Sinh cũng không nói gì thêm nữa.
Chỉ thấy lão bà tóc trắng kia, không biết từ nói nào lấy ra một bát trà và một ấm trà, đặt ấm trà lên bàn đá, sau đó chậm rãi đổ nước vào chén trà đến khi đầy.
Bên trong chén trà, nước trà trong xanh, giống màu lá trúc ngâm, nhưng bên trong lại không nhìn thấy mảnh trà nào, chớ đừng nói chi lá trúc.
- Ngàn năm một giấc chiêm bao, một giấc chiêm bao ngàn năm, uống vào một bát Thiên Niên Mộng này, nếu ngươi có mạng sống để đi ra, vậy có thể đến Hoàng Tuyền thành chân chính.
Lão bà bà tóc trắng kia dùng âm điệu quái dị khiến người ta không thoải mái nói.
- Ý của ngươi là, uống một bát trà này, ta sẽ ngủ một ngàn năm.
Lý Huyền hỏi.
- Không cần lâu như vậy, ngươi không có tuổi thọ dài như vậy, cho dù có, cũng không thể ngủ đến lúc đó.
Lão bà tóc trắng cười híp mắt nói.
- Thân thể ta tốt, không cần ngủ nhiều như vậy, có thể sớm tỉnh lại hay không?
Lý Huyền lại hỏi.
- Không thể, coi như trời Đại La Kim Tiên trên trời hạ phàm, uống một bát Thiên Niên Mộng này cũng phải ngủ một ngàn năm, không kém một giây, không thừa một giây.
Lão bà tóc trắng nói.
- Khó hiểu.
Lý Huyền cau mày nói.
- Có hiểu không?
Lão bà tóc trắng trả lời lại hơi vượt quá dự kiến của mọi người.
- Làm sao hiểu?
Lý Huyền hỏi.
- Một giấc chiêm bao ngàn năm, ngàn năm một giấc chiêm bao.
Lão bà tóc