Người, thật sự có kiếp trước kiếp này sao?
Chu Văn âm thầm nhíu mày, hắn cũng không tin trên đời có chuyện chuyển thế.
Chu Văn vẫn cảm thấy, người chết thì đã chết, sẽ không còn có cái gì kiếp trước, hoặc kiếp sau nữa.
- Thử một lần tự nhiên biết.
Lý Huyền rất hiếu kỳ, chạy đến trước Tam Sinh thạch thử một chút, kết quả hắn giống bọn An Kính Vũ, cũng không thể lưu lại dấu vết phía trên Tam Sinh thạch.
- Quả nhiên gạt người, ta làm sao không có kiếp trước, kiếp trước của ta nhất định là Hoàng Đế, có Tam cung Lục viện.
Lý Huyền hận hận lẩm bẩm nói.
An Thiên Tá cũng để cho đám sĩ quan còn lại đến thử một chút, kết quả những quân quan kia đều giống như An Kính Vũ, không ai có thể lưu lại dấu vết phía trên Tam Sinh thạch.
Tất cả mọi người cảm thấy khả năng cao bọn hắn bị lão bà tóc trắng kia lừa gạt, nhưng thời điểm đến phiên A Sinh, ngón tay A Sinh tiếp xúc đến Tam Sinh thạch, nguyên bản tảng đá vô cùng cứng rắn, bất luận binh khí nào cũng không thể thưởng tổn nó, phảng phất biến thành hạt cát, ngón tay A Sinh nhẹ nhàng đụng một cái, liền trực tiếp hõm vào.
A Sinh Sinh hơi ngẩn ra, sau đó tiện tay viết mấy bút, viết tên của mình lên.
Thời điểm A Sinh viết xong tên của mình về sau, ngón tay rời khỏi Tam Sinh thạch, phía trên Tam Sinh thạch lóe lên một đạo kim quang, sau đó biến mất không thấy.
- Đây coi như thành công rồi sao?
Tất cả mọi người kinh nghi bất định nhìn Tam Sinh thạch và A Sinh.
Bản thân An Thiên Tá cũng tới thử một chút, kết quả hắn cũng giống mấy tên sĩ quan kia, đều không thể lưu lại bất cứ thứ gì phía trên Tam Sinh thạch.
- Cái này không khoa học, không phải nói sinh vật nào đều có đủ luân hồi chuyển thế sao? Tại sao chỉ có An phó quan có kiếp trước kiếp này, chúng ta lại không có? Chúng ta lại không ít mũi mắt hơn An phó quan, dựa vào cái gì chỉ có hắn có kiếp trước kiếp này?
Lữ Bất Thuận nói lẩm bẩm.
- Có kiếp trước kiếp này hay không cũng không quan trọng, mấu chốt hiện tại chúng ta làm sao qua được cầu Nại Hà, chỉ có An phó quan lưu lại tên trên Tam Sinh thạch, chúng ta không thể để hắn một mình đi qua được.
An Kính Vũ nói.
An Thiên Tá cau mày suy tư, rõ ràng kết quả như vậy khiến hắn không thể nào tiếp thu được.
Lữ Bất Thuận hết sức muốn biết, Chu Văn rốt cuộc có phải Nhân Hoàng hay không, hoặc nói, Phối sủng của hắn chẳng qua trông tương tự mà thôi.
Những người khác cũng nhìn Chu Văn, muốn biết hắn có thể lưu chữ bên trên Tam Sinh thạch hay không.
Mặc dù chuyển thế nói đến hư vô mờ ảo, nhưng vẫn có rất nhiều người hi vọng thật sự có đời sau, đây như một loại ký thác tinh thần.
Chu Văn suy nghĩ một chút, ôm Nha Nhi hướng Tam Sinh thạch đi đến, hắn cũng muốn biết, bản thân mình có giống A Sinh, lưu lại tên của mình bên trên Tam Sinh thạch hay không?
Chu Văn duỗi ngón tay ra, ấn về phía Tam Sinh thạch, tầm mắt mọi người đều bị ngón tay của hắn hấp dẫn.
Kết quả ngón tay Chu Văn đè lên, Tam Sinh thạch không phản ứng chút nào, rõ ràng hắn cũng không phải người kiếp trước kiếp này.
Thời điểm Chu Văn muốn lui ra sau, Nha Nhi trong ngực duỗi ra ngón tay, ấn bên trên Tam Sinh thạch, kết quả Tam Sinh thạch cứng rắn như nham thạch, trước ngón tay Nha Nhi lại trở nên vô cùng mềm, rất nhanh Nha Nhi viết xuống hai chữ Nha Nhi phía trên Tam Sinh thạch.
- Chẳng lẽ nói, trên đời này thật sự có chuyện chuyển thế?
Chu Văn thấy cái anfy, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị.
Nha Nhi xem như nửa người nửa quỷ, lúc nàng vừa mới xuất thế, có tin đồn nàng chính là Cổ thần chuyển thế.
Hiện tại nàng có thể lưu danh phía trên Tam Sinh thạch, càng khiến người ta không thể không miên man bất định, vì cái gì hết lần này tới lần khác nàng có thể khắc tên lên, chẳng lẽ nàng thật sự là Cổ Thần chuyển thế hay sao?
Kết quả cuối cùng, chỉ có A Sinh và Nha Nhi hai người lưu lại tên bên trên Tam Sinh thạch, thế nhưng đám người Chu Văn không thể để hai người bọn họ qua cầu