- Ngươi biết đây là ngọn núi gì không?
Linh dương viết chữ hỏi lại.
- Không biết.
Chu Văn làm sao biết đây là ngọn núi gì, trước kia hắn chưa từng tới đây, dưới núi không có bia.
- Không học thức thật đáng sợ, nếu biết nơi này là Thiên Nhân đạo, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua Tu Di sơn sao?
Trên mặt linh dương lộ ra vẻ mặt khinh thường.
- Nơi này chính là Tu Di sơn? Vậy trên đỉnh núi này, có phải có vị Đế Thích Thiên trong truyền thuyết cư trú tại đây hay không?
Chu Văn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, nhưng vẫn không thấy phần cuối.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, đó không phải chuyện ngươi nên nghĩ lúc này, nên nghĩ làm sao hái trái cây kia xuống đi.
Linh dương tiếp tục viết:
- Ngươi đã nghe nói qua hai từ Tu Di này, vậy hẳn phải biết Tu Di giới tử đi.
- Cái này… Ta không biết… Tu Di giới tử có ý gì?
Chu Văn thật sự chưa đọc qua kiến thức này, Tu Di sơn hắn thấy tình cờ trong một lần nghiên cứu Kinh Phật, chẳng qua nhìn một chút chuyện xưa, không nghiên cứu kỹ càng.
Linh dương hơi im lặng, đành phải giải thích nói:
- Giới tử là Không gian cực kỳ nhỏ bé, Tu Di chỉ Tu Di sơn, Tu Di giới tử chỉ bên trong Không gian cực tiểu có thể dung nạp một ngọn núi.
- Không gian trữ vật?
Chu Văn lập tức nghĩ đến cái gì.
- Không kém bao nhiêu đâu, đại khái ý như vậy.
Linh dương khẽ gật đầu.
- Cái này thì liên quan gì đến cái cây vặn vẹo kia?
Chu Văn lại đánh giá gốc cây kia hỏi.
- Gốc cây kia gọi là Giới Tử thụ, trái cây phía trên là Giới Tử.
Linh dương trả lời.
- Trái cây là Giới Tử? Ngươi không phải nói Giới Tử là Không gian cực tiểu gì gì đó sao? Làm sao trái cây nhìn be bé như vậy chứa được cả ngọn núi?
Chu Văn không quá tin tưởng hỏi.
- Ngươi nào nói ngươi trái cây kia là một gốc Giới Tử?
Linh dương hơi khinh thường viết một câu.
Đầu tiên Chu Văn khẽ giật mình, sau đó liền hiểu ý của linh dương, nhìn chằm chằm trái cây nói:
- Ý của ngươi nói, bên trong trái cây kia có rất nhiều Giới Tử?
- Một cái Giới Tử có khả năng dung nạp một tòa Tu Di sơn, bên trong trái cây kia có rất nhiều Giới Tử, nếu ngươi đưa tay hái, ngay lập tức sẽ rơi vào bên trong không gian vô tận, cả một đời chưa chắc lao ra được.
- Vậy làm sao mới hái được?
Chu Văn hỏi.
- Không biết, nếu hái nó dễ dàng như vậy, nó cũng không tồn tại nổi đến bây giờ, coi như Thiên Tai cấp sinh vật, nếu như rơi vào bên trong vô tận Không gian Giới Tử kia, chưa chắc có thể thoát ra.
Linh dương nói.
- Ngươi cũng không biết cách hái, mang bọn ta tới nơi này có ý gì?
Chu Văn nhíu mày.
- Biện pháp cần nghĩ ra mới được, ngươi cũng xem như cá nhân, ngươi sẽ không muốn sao?
Linh dương lườm hắn một cái.
- Ta không muốn cái gì Giới Tử cả, ta chẳng qua đến tìm người, tại sao phải nghĩ? Nếu ngươi muốn, tự mình nghĩ biện pháp đi.
Chu Văn không để ý tới linh dương, nói xong đã chuẩn bị xuống núi.
Hiện tại xem ra, Âu Dương Lam căn bản chưa hề đến đây, bằng không thời điểm bọn hắn đi tới chỗ Thiên Chi A Tu La, không có khả năng không lưu lại dấu vết gì.
Coi như bọn hắn có biện pháp tránh chiến đầu với Thiên Chi A Tu La, nhưng ít nhiều phải lưu lại một ít dấu vết sử dụng kỹ năng chứ, nhưng trên đường đi tới lại không có bất cứ dấu vết nào.
- Nếu để cho Tiểu điểu ăn những trái cây kia, có thể tấn thăng Khủng Cụ cấp.
Linh dương không hoang mang chút nào viết.
- Tiểu điểu nó là Hỏa hệ, muốn ăn cũng cần phải ăn Hỏa Long quả, ăn Giới Tử làm gì, nó rõ ràng là đồ vật liên quan đến Không gian hệ?
Chu Văn cảm thấy linh dương căn bản muốn lừa hắn đi hái Giới Tử quả.
Linh dương kiên nhẫn nói rõ lí do:
- Phượng Hoàng là Hỏa hệ, không sai, nhưng ngươi từng nghĩ tới hay không, vì cái gì Phượng Hoàng có thể không ngừng Niết Bàn trùng sinh, lại không chết cơ chứ?
- Phượng Hoàng Niết Bàn, tro tàn lại cháy, tự nhiên đều là năng lực Hỏa hệ, cái này thì sao?
Chu Văn nói.
- Từ đó có thể biết, ngươi căn bản