Đoạn kiếm trong tay trái An Thiên Tá toàn lực chém ra ngoài, cơ hồ muốn đánh chết Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết chết hắn.
Nếu An Thiên Tá còn hai tay, hắn còn một tay còn lại xông tới Tiêu, một chưởng vỗ hắn thành thịt nát, đáng tiếc hiện tại An Thiên Tá chỉ còn lại một cái tay.
Mặc dù như vậy, An Thiên Tá cũng không có dự định lui lại, đứng như cự sơn nơi đó, đối mặt với Tiêu dính đầu máu tươi không có dự định thoái ý nào.
Trên thân Tiêu bắn ra máu tươi, phảng phất có sinh mệnh, lại theo Tiêu cùng nhau phóng tới An Thiên Tá, Tiêu đẫm máu giống như Huyết sắc Ma quỷ, hung tàn để người ta không rét mà run.
An Thiên Tá không lui lại, trong tích tắc trước khi Tiêu đụng trước mặt hắn, An Thiên Tá trực tiếp dùng đầu lâu của mình, đánh tới đầu Tiêu.
Bành!
Hai cỗ lực lượng Khủng Cụ cấp không giữ lại chút nào đụng vào nhau, đầu Tiêu trực tiếp bị đụng nổ, thân thể đẫm máu đụng phải thân thể An Thiên Tá về sau, bị chấn lui quay về, máu tươi phun tung tóe tứ phía, không cách nào bám lên thân thể tàn phế của Tiêu.
Bộ phận đầu của khôi giáp máy móc cũng bị đụng nát, trên trán An Thiên Tá một mực đổ máu, nhưng hắn vẫn giữ vững đại môn A Tu La đạo, không lui lại nửa bước.
Mắt thấy Tiêu thi thể ngã xuống, nhưng sắc mặt An Thiên Tá đột nhiên nhất biến, lập tức quay đầu nhìn về phía lối ra A Tu La đạo, chỉ thấy từ trên người Tiêu bắn ra một giọt máu tươi, đang lao về phía cửa chính.
An Thiên Tá rút kiếm liền trảm, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, giọt máu kia rơi trên đại môn, giống như cục đá rơi xuống mặt hồ, tạo ra gợn sóng không gian, đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Lý Huyền và Lữ Bất Thuận, đám người An Kính Vũ đứng bên ngoài cầu Nại Hà chờ đợi.
- Đốc Quân bọn hắn làm sao đi vào lâu như vậy còn chưa hề đi ra?
Thân thể Lữ Bất Thuận mập mạp đi tới đi lui, một khắc không đứng yên.
- Ngươi có thể dừng lại không đi dạo nữa không? Ta nhìn choáng đầu rồi!
Lý Huyền nói.
- Ngươi choáng đầu liên quan gì đến ta? Do ngươi yếu mà thôi!
Lữ Bất Thuận chế giễu lại.
- Tránh ra!
Lý Huyền đang muốn nói cái gì, lại đột nhiên nghe được một tiếng quát to.
Trước tiên đám người Lữ Bất Thuận nghe được thanh âm của An Thiên Tá, cả đám đều cảnh giác đứng lên, nhìn về phía cầu Nại Hà.
Nhưng bọn hắn không nhìn thấy cái gì, bên kia của cầu Nại Hà không có cái gì.
Lý Huyền thấy An Thiên Tá đang từ trên cầu Nại Hà lao ra, đồng thời cũng nhìn thấy một giọt máu tươi dùng tốc độ khó tin nổi, bắn về phía Lữ Bất Thuận gần cầu Nại Hà nhất.
Lý Huyền không kịp hoàn toàn Khủng Cụ hóa, chỉ kịp Khủng Cụ hóa một tay, ngăn trước trán Lữ Bất Thuận.
Bành!
Giọt huyết dịch kia giống như đạn, trực tiếp quán xuyên bàn tay Khủng Cụ hóa của Lý Huyền.
Cũng may có Lý Huyền chặn lại, trì hoãn một chút thời gian, Lữ Bất Thuận phản ứng cũng rất nhanh, thân thể phình to, giọt máu kia bắn tới lướt qua tóc hắn.
Thời điểm giọt máu kia trên không trung, lại biến thành bộ dáng của Tiêu, hắn dang tay hút hai sĩ quan vào trong lòng bàn tay hắn, nắm lấy đầu hai si quan kia, chỉ cần hơi dùng sức, lập tức sẽ bóp đầu bọn hắn.
- An Thiên Tá, ngươi đi thêm một bước, ta sẽ bóp nát đầu của hắn.
Tiêu bình tĩnh nói.
An Thiên Tá ngừng lại, hắn biết Tiêu không phải đang nói đùa, loại người như hắn, nói được tuyệt đối làm được.
- Đốc Quân, không cần để ý chúng ta.
Hai sĩ quan kia ra sức giãy dụa, tuy nhiên như gà con, dãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
- An Thiên Tá, ngươi tính thế nào?
Tiêu nheo mắt lại nhìn An Thiên Tá nói.
- Thả bọn hắn ra, ngươi có thể đi.
An Thiên Tá nói.
Tiêu không nói hai lời, trực tiếp buông, nhưng không lập tức rời đi.
Một đám sĩ quan vây quanh Tiêu, An Thiên Tá chẳng qua hờ hững nói một câu:
- Để hắn đi đi.
- An Thiên Tá quả nhiên là An Thiên Tá, hi vọng lần sau có cơ hội phân ra thắng bại chân chính với ngươi.
Tiêu nói xong, đưa tay lăng không túm lấy, trên đỉnh đầu hai sĩ quan bị hắn tóm lấy đỉnh đầu, đều có một tia khói đen xông ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay Tiêu không nhìn thấy gì nữa.
- Sau này còn gặp lại!
Tiêu nói với An